← Quay lại trang sách

Chương 115 Xin vĩnh viễn tin tưởng ta

Đến bây giờ Hạ Lan Duyệt Tịch vẫn không biết mình là con của ai, có khi là con của một quân nhân vô danh trong biên quân với một phụ nữ lao động cực khổ, lo sợ luật pháp Vân Tần nên quăng trong nơi hoang dã, hoặc là trẻ nít còn sót lại của vùng dân cư chết yểu ở biên giới...Dù sao, theo những gì từ một thương đội Vân Tần kể lại, khi họ tìm thấy hắn trên một cánh đồng hoang vu ở núi Hạ Lan, họ thấy hắn đang sinh sống chung với một đàn sói, được bọn nó nuôi lớn.

Cứ thế hai năm sau nhưng hắn vẫn không thể học nói được. Một ngày nọ, thương đội này tao ngộ mã tặc ở hoang nguyên.

Trừ hắn ra, cả thương đội đó đều bị mã tặc giết chết...chỉ có hắn mất tích. Có lẽ lúc ấy đám mã tặc kia cũng không thể ngờ rằng có một người như vậy chạy thoát. Nhưng hai năm sau đó, đám mã tặc này giống như gặp phải ôn thần vậy, thỉnh thoảng có người bị giết nhưng lại không biết là bị người nào giết, giống như có một lệ quỷ vô hình đuổi theo đòi mạng bọn hắn.

Hai năm sau, vào một ngày bình thường, một tiểu đội địa phương đế quốc Vân Tần vô tình tìm thấy bọn mã tặc ấy trong một sơn trại tại hẽm núi, nhưng mấy quân nhân ấy lại phát hiện vốn đám mã tặc ấy có hơn hai trăm người giờ chỉ còn không tới hai mươi người, mà hai mươi người ấy lại như người điên người khùng, thần trí không rõ.

Vì vụ án quá ly kỳ nên quân đội Vân Tần mời một cường giả tu hành tới điều tra. Cuối cùng, cường giả tu hành này đã phát hiện ra lệ quỷ vô hình, đó chính là Hạ Lan Duyệt Tịch đang núp trong một động đất cách nơi đấy không hơn mười dặm.

Lúc ấy, Hạ Lan Duyệt Tịch mới mười bốn tuổi. Nói cách khác, khi mới mười hai tuổi, hắn đã bắt đầu chiến đấu với đám mã tặc hung tàn, từ từ giết chết từng tên.

Từ trước đến nay, phần lớn các đệ tử học viện Lôi Đình đều là người do mấy nhân vật quyền quý ở hoàng thành đích thân lựa chọn, nơi đấy không thiếu thiên tài. Nhưng cho dù là người kiêu ngạo đến đâu, các tân đệ tử đều thừa nhận Hạ Lan Duyệt Tịch là người giỏi nhất trong các tân đệ tử học viện Lôi Đình.

Bất kể là tu vi hay là các việc khác...bất kể là chọn người nào trong bọn họ để chiến đấu với Hạ Lan Duyệt Tịch...người còn sống nhất định là Hạ Lan Duyệt Tịch. Và mọi người đều biết rằng Hạ Lan Duyệt Tịch rất có tham vọng đối với chiến lực, hơn xa bất cứ người nào, không có ai có thể tưởng tượng nổi.

Tỷ như lúc này, mặc dù đang bước đi, nhưng hắn vẫn đang tu hành.

Mỗi khi bước một bước ra, hắn đều tưởng tượng sẽ có đối thủ từ các phương hướng liên tục xuất hiện...đồng thời nghĩ cách mình phải đối phó như thế nào.

Khắp người hắn sạch sẽ không một giọt máu, nhưng trong đầu hắn, đường hắn đi qua đã bị máu tươi vấy bẩn, màu máu đỏ tươi như muốn nhuộm hồng cả không trung. Bởi vì không có lúc nào không có đối thủ tay cầm vô số binh khí tấn công hắn, sau đó hắn bình tĩnh sử dụng từng chiêu từng thức giết chết.

...

Vũ Hóa Thiên Cực bị hắn lôi đi trên nền tuyết, tay chân không hề cử động, đôi mắt nhắm lại, giống như đã chết.

Lưu Nhu cũng bị hôn mê như Hoàn Nhan Mộ Diệp, thân thể không ngừng run lên vì lạnh, nhưng sắc mặt nàng lại đỏ lên một cách kỳ lạ, rõ ràng là bị sốt cao hơn cả Hoàn Nhan Mộ Diệp.

- Nước...nước...

Bỗng nhiên, mí mắt nàng hơi nhấp nháy, đôi môi khô héo phát ra âm thanh cầu khẩn.

Nàng vẫn hôn mê, nhưng bản năng phát ra âm thanh cầu khẩn khiến người nghe phải kinh sợ.

Vũ Hóa Thiên Cực vốn đang bị lôi đi bỗng nhiên mở mắt, hắn há mồm cạp lấy một đống tuyết trên mặt đất, dùng hơi ấm trong miệng để làm hòa tan đống băng đấy, sau đó làm một hành động thần thánh khiến người ta phải rung động để dẫn nước vào trong miệng Lưu Nhu.

- Ta còn tưởng ngươi đã chết đấy.

Hạ Lan Duyệt Tịch vẫn kéo Vũ Hóa Thiên Cực và Lưu Nhu đi tới phía trước, hơi quay đầu, lạnh lùng và mỉa mai nói.

- Chỉ cần ta không chết...ta nhất định đích thân giết chết ngươi.

Vũ Hóa Thiên Cực nhìn Hạ Lan Duyệt Tịch, thấp giọng nói.

- Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này.

Hạ Lan Duyệt Tịch lắc đầu, nói:

- Ngươi có biết tại sao ta giúp ngươi cầm máu không? Không phải vì ta không muốn giết các ngươi, mà có hai nguyên nhân.

Hơi dừng lại trong chốc lát, Hạ Lan Duyệt Tịch ngẩng đầu lên, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa, khẽ nheo mắt:

- Nguyên nhân thứ nhất, bởi vì khi con mồi thấy đồng bạn mình chết đi, con mồi sẽ càng tuyệt vọng hơn, mà ta lại muốn thấy con mồi mình tuyệt vọng, phong cảnh lúc ấy sẽ rất đẹp. Nguyên nhân thứ hai, bởi vì ta không muốn mùi máu tươi trên người các ngươi sẽ ảnh hưởng tới khứu giác của ta. Mà bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, ta đã ngửi được mùi máu tươi rất tanh ở ngay ngọn núi phía trước.

- Đáng tiếc, ngươi nhất định không nhìn thấy ta tuyệt vọng.

Vũ Hóa Thiên Cực lạnh lùng trả lời Hạ Lan Duyệt Tịch, khó khăn độ một ngụm nước khác cho Lưu Nhu, sau đó nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.

...

Lâm Tịch bước vào tuyết ốc vừa được làm xong, bắt đầu đào một cái hầm ngay ở bên trong. Sau khi hoàn thành, hắn lấy cành cây khô và đá cuội để vào trong, ngay chính giữa còn để thêm rất nhiều tảng đá được nung đỏ, ở phía trên lại bày thêm một tầng cây khô nữa, cuối cùng là lấy ba con chim trĩ đã được dùng tuyết lăn tròn lại đặt vào, giấu đi.

Hoàn tất hết những việc này, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm leo lên một vách núi cách đấy không xa.

Phía sau vách núi này có vài cây tùng cao lớn, với địa hình như bây giờ, cho dù đối thủ nhìn từ trên cao xuống cũng rất khó thấy được bóng dáng bọn họ, mà từ vị trí của họ lại có thể thấy rõ Hoàn Nhan Mộ Diệp ở dưới sườn núi.

Từng giây từng phút dần trôi qua.

Nửa canh giờ đã trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Lan Duyệt Tịch. Điều này có nghĩa ít nhất Hạ Lan Duyệt Tịch không ở gần đây, cũng có nghĩa khi nãy bọn họ bí mật nổi lửa làm thức ăn không bị phát hiện, mọi việc đến bây giờ vẫn rất an toàn.

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, theo phương pháp nấu chín học viện đã dạy trong môn dã ngoại cầu sinh thì ba con chim trĩ kia đã được nấu chín, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Vương Kiện Dụ có thể dùng được rồi.

...

Lại thêm nửa canh giờ trôi qua.

Ba người Lâm Tịch thay nhau vào trong tuyết ốc ăn hết một con chim trĩ nướng, cả người no nê tràn đầy sức sống.

Nhưng thời gian càng kéo dài, ngay cả người sắp đặt mọi thứ là Lâm Tịch lại càng hoảng hốt.

Nếu như khứu giác Hạ Lan Duyệt Tịch không nhạy bén đến mức như Hoàn Nhan Mộ Diệp nói?

Nếu như Cao Á Nam hoặc Vũ Hóa Thiên Cực bị thương, đang ở một nơi nào đó đợi hắn đến cứu?

Có mấy lần hắn rất muốn rời đi, đi đến vị trí của Cao Á Nam, nhưng những lời dạy bảo Đông Vi đã nói trong khi đặc huấn Phong Hành Giả lại nhắc nhở hắn, khiến hắn phải cố gắng nhẫn nhịn.

Hơi ấm từ người hắn tỏa ra vẫn đủ để giúp bản thân chống chịu cái lạnh, nhưng tay chân của hắn càng lúc càng lạnh như băng.

Thời gian dần trôi qua, đã đến hoàng hôn.

Đột nhiên, cả hắn và Biên Lăng Hàm cùng nhau run rẩy.

Có một bóng người xuất hiện sau đồi tuyết, lạnh lùng kéo hai người khác trên nền tuyết, chậm rãi đi tới mảnh đất trống trong khu rừng tùng - nơi Lâm Tịch đã đặt Hoàn Nhan Mộ Diệp xuống.