Chương 149 Liên quan đến tình yêu và ước mơ
Lãnh Thu Ngữ hơi nhíu mày.
Ở thế giới cổ đại này, việc Lâm Tịch trực tiếp nói thích hay không thích ai như vậy rõ ràng là rất thất lễ, Lãnh Thu Ngữ cảm thấy không thích cách làm này. Hơn nữa, thường ngày nàng luôn luôn chú tâm đến những việc khác, danh vọng và ước mơ quanh mình đã khiến nàng không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình cảm như vậy. Lúc bình thường có không biết bao người ái mộ nàng, nhưng chưa bao giờ nàng để tâm đến bọn họ.
Tuy nhiên, vào lúc này đây, bởi vì những gì Lâm Tịch đã nói...cái cảm giác không thích trong tâm nàng dường như đã giảm bớt.
So với việc bị người nào đó ghét, việc được thích đúng là tốt hơn...được thích, luôn là chuyện hạnh phúc.
Chỉ một câu Lâm Tịch vừa nói đã khiến cho tâm tính lạnh như băng của nàng bất chợt tan đi một phần.
Nàng cau mày, chăm chú nhìn lâm Tịch, sau lại nhìn Lý Khai Vân ở nơi xa, gật đầu nói:
- Biết rồi.
- Đa tạ.
Lâm Tịch chân thành thi lễ với nàng, cười thật tươi, sau đó cáo từ rời đi.
Lãnh Thu Ngữ nhìn bóng lưng Lâm Tịch, đôi mắt đẹp hơi nhấp nháy như đang suy nghĩ điều gì đấy.
Người khác không thể nào biết nội dung cuộc nói chuyện giữa nàng và Lâm Tịch, sợ rằng việc Lâm Tịch tới nói chuyện riêng với nàng như vậy sẽ càng làm nhiều người khác chán ghét, sợ rằng con đường làm quan sau này sẽ bấp bênh hơn, nhưng nàng có thể nhận ra Lâm Tịch không để ý đến, thật sự không để ý.
Vì một người bằng hữu, vì một tâm nguyện có lẽ vĩnh viễn không xảy ra được, Lâm Tịch đã cố ý làm vậy, hơn nữa, đôi mắt của hắn luôn luôn tinh khiết và tràn đầy ánh sáng...Lãnh Thu Ngữ cảm thấy Lâm Tịch đúng là có nét hấp dẫn ít người sánh được.
...
- Ngươi tới chỗ Lãnh Thu Ngữ nói gì vậy?
Lâm Tịch vừa trở về. Mấy người Hoa Tịch Nguyệt và Biên Lăng Hàm nhất thời vây quanh lại, vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, Lý Khai Vân còn tỏ ra mình là người khẩn trương nhất.
- Ta nói trong các đệ tử khoa Chỉ Qua chúng ta có không ít người chú ý đến nàng, nàng cũng nên chú ý qua bên này một chút.
Lâm Tịch mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, nàng cũng không khó gần như bên ngoài đâu, đã đồng ý rồi.
Mọi người sửng sốt, nhất thời đồng loạt nhìn Lý Khai Vân.
Lý Khai Vân lại khẩn trương, không thể suy nghĩ gì nữa, nhất thời hơi xấu hổ nói:
- Lâm Tịch, ngươi lại nói bậy bạ gì đó.
- Yên tâm.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Lý Khai Vân, nhẹ giọng nói bên tai hắn:
- Muốn tán tỉnh ai đấy, quan trọng nhất là can đảm, cẩn trọng và mặt dày. Còn nữa, ta biết hiện giờ mình thật sự không có tư cách để nói những lời này với nàng, nhưng sắp tới nàng sẽ chú ý đến nỗ lực và nhân phẩm của ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kỹ rằng trước khi muốn quyết tâm lập công cho Vân Tần, hoặc là có đủ dũng khí để đối mặt với nàng nói những lời cần nói, điều ngươi cần làm trước tiên là khi xuất viện tu hành phải cẩn thận hơn, có nhiều việc không thể làm được.
Lý Khai Vân không ngờ Lâm Tịch lại nghiêm túc nói như vậy, nhưng vì là do Lâm Tịch nói nên hắn nhất thời bình tĩnh lại, nhất thời hiểu vài điều trong đấy, nhưng cũng nhất thời có vài điều chưa rõ.
- Ngươi thấy ngọn lửa ta đốt đêm qua đẹp chứ? Nói nhỏ với ngươi nhé, ta còn biết nhiều trò hay nữa đấy.
Lâm Tịch cười cười, lém lỉnh ghé vào tai hắn, nói nhỏ:
- Ta dám đảm bảo, trừ khi tương lai ngươi không thích nàng ta, nếu không, giả sử có ngày ngươi dám đi tới trước mặt nàng, ta nhất định sẽ hướng dẫn cho ngươi nhiều trò hay hơn, đẹp hơn ngọn lửa hôm qua đấy.
Lý Khai Vân gật đầu, khuôn mặt thon gầy nhất thời đỏ bừng.
...
Đường Khả nói Lâm Tịch ra ngoài nói chuyện riêng một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi muốn dùng cách này để từ từ thay đổi hắn sao?
Lâm Tịch gật đầu:
- Nếu như trong lòng có một sự ràng buộc lớn nào đấy, có thể một lúc nào đó sự ràng buộc ấy sẽ quan trọng hơn cả ý chí, ta hi vọng hắn sẽ tiếc cái mạng mình hơn.
Đường Khả nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:
- Lâm Tịch, ngươi đúng là một người bạn tốt.
- Ngươi cũng thế.
Lâm Tịch nhìn Đường Khả, bỗng nhiên lắc đầu, khẽ thở dài:
- Mọi ngày hay nghe ngươi nói đến vài việc liên quan con người sống chết thế nào, đến lúc mọi người phải xuất viện tu hành như vậy, ta tự nhiên không thoải mái lắm. Như bây giờ đây này, mới nghĩ đến việc mọi người gặp nguy hiểm...ta...ta thật không an tâm.
...
Trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ ở hồ Linh Hạ, tất cả đệ tử bắt đầu lên xe ngựa.
- Nhớ gửi thư nhé, nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được...nhớ phải gửi thư cho các lão sư, để các lão sư quyết định.
- Thuận buồm xuôi gió.
Trong những lời dặn dò qua lại giữa các đệ tử, từng tiếng vó ngựa đồng loạt vang lên, các bánh xe nhất thời chuyển động.
Kể từ giây phút đó, những tân đệ tử học viện Thanh Loan đã chính thức bước vào đế quốc này, chính thức tiến vào triều đình Vân Tần, chính thức xuất hiện trong nhân gian.