← Quay lại trang sách

Chương 243 Chém cá

Trong lúc không biết nên khóc hay nên cười, Lâm Tịch liền cảm thấy một cái chân mình bị cắn, tiếp đó có một luồng sức mạnh kéo cả thân thể đi. Đợi đến khi đôi chân bị nước thấm ướt, hắn mới biết có một con cá rồng bạc khác cắn chân mình, sau đó cố gắng kéo xuống nước.

Hai chân vừa chạm xuống nước, sóng nước bốn bề đánh tới, Lâm Tịch tưởng chừng như mình không thể dùng sức được nữa. Ngay cùng lúc, một bóng đen khác đụng phải người hắn, làm cho hắn phải lăn tròn vào trong nước sông lạnh lẽo bên dưới, trong lúc miệng mở rộng, hắn đã phải liên tục uống mấy ngụm nước sông lạnh như băng.

- Trở về!

Trong nước sông lạnh lẽo, Lâm Tịch tự biết mình không thể phản kháng được nữa, thầm hô to hai chữ này.

Cảnh vật nhanh chóng biến đổi, Lâm Tịch trở về mười phút trước, đám chuột nước vừa mới xuất hiện, cũng là lúc mấy con cá rồng bạc chuẩn bị lên bờ.

Có thể nói khuôn mặt Lâm Tịch bây giờ rất khó coi, trong lòng có nỗi khổ nhưng đành phải im lặng, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Cho dù là trong lúc vây bắt hay từ trên vách núi cao vun vút kia nhảy xuống, hắn chưa bao giờ dùng năng lực trở về mười phút trước, thật không ngờ lúc này lại bị mấy con cá rồng bạc to lớn trong miệng không có cái răng nào bức đến như vậy.

Hắn lắc đầu, thở dài, sau đó hơi co người lại.

Ngay lúc hắn co người lại, bỗng nhiên có một tiếng động rầm rầm, một tràng bọt nước trắng xóa từ bãi đá đằng sau hắn vẩy lên cao, bốn con cá rồng bạc mang theo nước sông từ bên dưới nhảy lên trên, làm cho đám chuột nước kinh hoảng chạy loạn.

Lâm Tịch đứng lên.

Những tiếng vang "lạch bạch" không ngừng vang vọng, các con cá rồng bạc đang bò sát dưới đất.

- Thân ở giang hồ, có thể không bị chém sao...còn đụng tới anh nữa chứ, anh chém các chú...

Lâm Tịch nhìn một con cá rồng bạc, lầm bầm vài câu, sau đó cố gắng hết sức kéo tay phải của mình.

Thanh trường đao màu đen dưới đất bị hắn kéo đi, sau đó phóng lên cao giống như Đường Khả đã dạy hắn, mạnh mẽ chém xuống con cá rồng bạc trước mặt đang chuẩn bị nhảy lên cao.

Con cá rồng bạc này nặng nề rơi xuống đất, rớt ngay trước người Lâm Tịch, phần đầu gần như bị cắt làm hai.

- Anh chém nữa.

Lâm Tịch lại cố gắng dùng sức, trường đao sắc bén màu đen hóa thành một luồng ánh sáng đen, chém vào thân con cá rồng bạc thứ hai đang nhảy tới.

"Phốc!"

Trên thân con cá rồng bạc này cũng xuất hiện một vệt máu tươi, rớt xuống mặt đất trước người Lâm Tịch.

Hai con cá rồng bạc còn lại rốt cuộc cũng biết Lâm Tịch không phải là bữa ăn trong chậu của chúng, những tiếng "lạch bạch" lại vang lên, chúng không dám vồ bắt những con chuột nước kia nữa, vội vàng nhảy vào trong nước.

Nếu như Lâm Tịch không bị thương, hắn chắc chắn có thể dễ dàng bắt lấy cả hai con rồng bạc này. Nhưng hiện giờ, cứ mỗi lần hành động Lâm Tịch lại cảm thấy rất đau đớn, tất nhiên không thể tùy ý hành động như bình thường. Khi nhìn thấy hai con cá rồng bạc chạy trốn, Lâm Tịch vội vàng dùng chân cắp lấy một tảng đá thật lớn, nhảy lên cao và vừa lúc đè lên người một con cá rồng bạc định nhảy lên thoát thân. Lâm Tịch dùng sức mạnh đến nỗi con cá rồng bạc này chỉ có thể thê lương phát ra những tiếng giống như tiếng kỳ nhông, vô lực giãy dụa.

Nhưng Lâm Tịch lại không thể đuổi kịp con cá rồng bạc cuối cùng, chỉ qua mấy tức ngắn ngủi, con này đã nhảy vào trong nước, làm bắn lên một tràng bọt trắng xóa, không còn thấy tung tích nữa.

Lâm Tịch nhìn thấy con cá rồng bạc thứ hai bị mình chém trúng còn dư lực, lập tức mạnh mẽ vung tay lên, trường đao biên quân màu đen gần như chém đứt cả đầu con cá này.

Sau khi chém xong, Lâm Tịch há miệng thở dốc, giống như đã mất sức rất nhiều. Nhưng khi dùng chân đá vào thân một con cá rồng bạc trước người mình, hắn bất giác mỉm cười không thôi.

Mặc dù có một con chạy mất, nhưng cả ba con cá rồng bạc này, mỗi một con ít nhất cũng phải nặng bảy mươi chân, chỉ một con đã đủ cho hắn ăn được khoảng hai ngày.,

Hiện giờ Lâm Tịch đã đói bụng đến mức bụng kêu vang liên tục, đảo mắt nhìn thấy trên mặt đất bằng phẳng phía trước có rất nhiều bó củi khô mục và những sợi dây thừng thô to, hắn âm thầm mừng rỡ, bởi vì mặc dù đôi tay không thể cử động được, nhưng nếu dựa vào phương pháp của học viện Thanh Loan, có lẽ việc nhóm lửa sẽ không khó lắm. Sau đó, hắn lập tức ngẩng đầu quan sát hang động này, xem thử khói lửa có thể bay ra bên ngoài hay không, xem thử có thể tìm được đồ vật nào dùng để nấu ăn được hay không.

Dựa theo cuốn sách những món ăn bổ dưỡng của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch biết bộ phận chứa nhiều dinh dưỡng nhất của con cá rồng bạc này chính là tầng da màu bạc rất dày ở bên ngoài. Sau khi được nấu qua, tầng da bạc này sẽ biến thành một loại nước sệch vô cùng bổ dưỡng. Ngoài lớp da chứa nhiều dinh dưỡng này ra, mỗi một miếng thịt của con cá rồng bạc này cũng là vật đại bổ, có thể nói là tương đương với thịt cá sắt đầu chó, nhưng trong tình huống ở trong hang động âm u ẩm ướt này, nếu như không có dụng cụ để nấu nướng hoặc chứa đựng, vậy số thịt tươi còn lại sẽ không thể nào bảo quản và ăn được. Đối với người tu hành như Lâm Tịch, việc này không khác gì đang phung phí của trời cả.

Lâm Tịch cố gắng lấy chân đẩy ba con cá rồng bạc kia đến gần bãi đá, dùng mấy tấm ván gỗ vây quanh lại, sau đó đi vào bên trong mỏ đã ngày xưa.