Chương 344 Cùng nhảy với ta
Rốt cuộc là tu hành gì?
- Khoa Nội Tương các ngươi luôn luôn nghiên cứu làm thế nào để thân thể người tu hành mạnh hơn, hoặc là giúp tu vi tăng nhanh hơn...ta có một phương pháp.
Lâm Tịch ôm lấy Cát Tường từ bên trong tay áo ra ngoài, sờ sờ đầu của Cát Tường, ý nói Cát Tường có thể tự mình chơi đùa xung quanh, quan sát phong cảnh khác với vùng đất hoang vu. Đồng thời, hắn cũng chân thành nói:
- Khi đối mặt với sinh tử thật sự, bất cứ kẻ nào cũng bị ép đến mức tiềm lực bộc phát dữ dội. Hơn nữa, một khi vượt qua được cực hạn đó, người tu hành sẽ nhận được ma luyện tốt nhất, hiệu quả tu hành còn tốt hơn lúc bình thường rất nhiều.
Lâm Tịch không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói:
- Chúng ta có thể nhảy từ trên đây xuống.
- Lâm Tịch, ngươi điên à?
Mông Bạch chợt tái mặt, đặt mông ngồi xuống đất:
- Từ đây nhảy xuống...không phải tự sát sao?
Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm khẽ biến sắc, nhìn về phía trước...đằng trước bọn họ chính là sơn cốc duy nhất của ngọn núi này.
Ngọn núi duy nhất trong thành Tân Dương không cao lắm, nhưng sơn cốc này sâu ít nhất đến bảy tám chục thước, mà đáy cốc lại là bùn đất và sỏi đá.
- Nếu cứ như vậy nhảy thẳng xuống, đừng nói là chúng ta, ngay cả người tu hành Quốc sĩ cũng chưa chắc sống được.
Lâm Tịch bất đắc dĩ nhìn Mông Bạch, nói:
- Ta muốn tu hành, không muốn tự sát...Điều ta muốn làm chính là nhảy từ trên đây xuống, nhưng phải tìm cách sống.
- Nếu như ta bị người đuổi giết rơi vào tuyệt cảnh tới tận đây, nhất định phải nhảy, ta nhất định sẽ chọn những cây tùng kia.
Lâm Tịch đưa tay ra chỉ, nhìn về trong sơn cốc.
Dưới đáy sơn cốc có rất nhiều cây tùng chọc trời, cao to và thẳng, cánh là xòe ra bên ngoài như những cánh quạt rộng lớn.
Dù là Mông Bạch, Khương Tiếu Y hay Biên Lăng Hàm, cả ba đều hiểu ý Lâm Tịch, chỉ có Cát Tường không biết hiện giờ Lâm Tịch đang nói gì với những cây tùng kia, thậm chí nó còn nghi ngờ không biết những cây tùng kia có thể ăn được hay không.
Tuy nhiên, ngay cả Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm cũng cảm thấy những gì Lâm Tịch vừa nói thật quá điên cuồng.
Bởi vì khoảng cách giữa những cây tùng kia và ngọn núi bọn họ đang đứng không gần, chỉ sợ bọn họ phải nhảy hết sức mới có thể chạm tới phần trên của cây tùng. Ngoài ra, mặc dù những cây tùng này rất cao, nhưng từ đỉnh ngọn cây xuống dưới mặt đất lại cách đến mười sáu mười bảy thước...mà điều quan trọng nhất chính là phần ngọn của cây tùng lại rất dễ gãy.
Phải nhảy hết sức, cố gắng chạm đến đỉnh cây tùng, lúc rơi xuống phải lựa chọn những cành cây to khỏe có thể chịu sức nặng được, như vậy họ mới có thể sống, không trực tiếp ngã chết.
Bọn họ là người tu hành, việc này tất nhiên có thể làm được, nhưng điều kiện là không được có sơ suất, hơn nữa trong việc này lại có yếu tố may mắn, không ai dám chắc chắn lúc đập mạnh vào cây tùng có bị thương hay không? Lúc ngã từ trên cao xuống, liệu cành cây đỡ mình có chắc chắn hay không? Có khi nào cái cây đó đã bị côn trùng ăn mục?
Đây là một việc vô cùng nguy hiểm, mới chỉ đứng ở trước vách đá tưởng tượng thôi, bọn họ đã cảm thấy rất nguy hiểm.
Thật sự không khác gì đang liều mạng.
- Việc này đúng là rất nguy hiểm, nhưng các ngươi đã hứa sẽ tuyệt đối tin tưởng ta...Lần này các ngươi phải tin tưởng ta, cùng nhảy với ta, ta đảm bảo chúng ta có thể làm được những gì ta đang nghĩ đến. Chẳng qua ngọn núi này chưa đủ cao, còn chưa tạo thành áp lực thật sự với chúng ta.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, hỏi:
- Các ngươi định cùng nhảy với ta không?