Chương 395 Khen ngợi và kiêu ngạo
Các ngươi làm rất tốt.
Thấy đám người Lâm Tịch gật đầu, Đường Vũ Nhân lại nhìn bọn họ. Đây là những người đệ tử còn rất trẻ của học viện Thanh Loan, trong mắt ông ta bọn họ còn rất nhỏ bé, nhưng không ngờ lại dám làm như vậy. Cũng vì thế, mà vị giáo sư khoa Ngự Dược bình thường rất nghiêm khắc, ngày thường hầu như chưa bao giờ mở miệng khen ai, phải mở miệng khen họ lần thứ hai một cách chân thành.
- Mỗi ngày luồng sức mạnh này sẽ bộc phát khoảng hai lần.
Sau khi nói câu khen tặng trên, Đường Vũ Nhân lại nhìn Biên Lăng Hàm, nói tiếp:
- Ta không biết các ngươi có biết hay không, nhưng nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi luồng sức mạnh này, tu vi của Lăng Hàm buộc phải đột phá đến Quốc sĩ.
Lâm Tịch không nhịn được nói:
- Bọn đệ tử cũng nghĩ như vậy...nhưng có dược vật nào có thể giúp nàng không?
Đường Vũ Nhân nhìn thoáng qua Lâm Tịch. Hiện giờ những lời Lâm Tịch vừa nói có vẻ rất vội vàng, nhưng ông ta không hề tức giận, chỉ gật đầu, sau đấy lấy hai bình thuốc đưa cho Biên Lăng Hàm.
- Trong bình thuốc lớn này là Hồng ô đan, mỗi ngày một viên, ít nhất sẽ giúp vết thương của ngươi không biến xấu đến mức không thể dùng thuốc và kim châm cứu trị. Trong bình thuốc nhỏ có đan dược giúp ngươi đột phá đến Đại hồn sư sơ giai...trừ hai bình thuốc này ra, trên người chúng ta không có đồ vật gì có thể giúp ngươi tiến bộ hơn được.
- Đại hồn sư sơ giai?
Đám người Lâm Tịch ngẩn ra, tiếp đấy vô cùng vui mừng mà vội vàng hành lễ với Đường Vũ Nhân.
Nhìn thấy đám người Lâm Tịch mừng rỡ mà không hề tỏ ra ghen tỵ chút nào, Đường Vũ Nhân và Lam Tê Phượng, cũng như Lý Ngũ nhìn lẫn nhau, cả ba đều hiểu rõ ẩn ý trong mắt đối phương.
Cách mấy năm học viện sẽ có vài người tu hành thiên tài, nhưng so sánh với một người tu hành mạnh mẽ đơn đốc, thì một tiểu đội người tu hành có thể cùng sinh cùng tử với nhau còn mạnh hơn. Mà trong mắt họ, những người trẻ tuổi này chính là một tiểu đội như vậy.
- Ngươi là Lâm Tịch?
Đường Vũ Nhân bắt đầu nhìn qua thương thế những người còn lại. Khi liếc mắt nhìn Lâm Tịch, ông ta có thể cảm thấy khí tức Cát Tường trong túi sau lưng Lâm Tịch, ông ta nhất thời biết người này là ai, bất giác thở dài một tiếng.
Lâm Tịch gật đầu, hắn không biết tiếng thở dài vừa rồi của Đường Vũ Nhân có ý gì.
- Bình thuốc này cho Tam vĩ hắc hồ miêu của ngươi, sẽ có tác dụng với vết thương của nó.
Đường Vũ Nhân lại lấy ra một bình thuốc nhỏ bằng gỗ đưa cho Lâm Tịch, đồng thời nói:
- Ta có nghe nói đến chuyện của ngươi, biết tu vi của ngươi khi rời khỏi học viện...hiện tại ngươi đã đạt đến Đại hồn sư trung giai...xem ra cũng không cần dùng đan dược học viện nữa.
Lâm Tịch ngẩn người, nhanh chóng hiểu được ẩn ý thật sự trong câu nói của Đường Vũ Nhân, hắn bất giác cảm thấy kiêu ngạo, khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
...
Trong sơn cốc trong rừng Mê Tung, danh tướng biên quân Bích Lạc - Tống Tự Khổ đang nghe các quân sĩ trinh sát hồi báo.
Các quân sĩ trinh sát này cũng là những người tu hành rất biết che giấu khí tức, người mặc da dê. Mặc dù không đến gần căn nhà tranh rách nát của Từ Bố Y, nhưng họ có thể dựa vào đôi mắt ưng để thấy rõ tướng mạo của Lâm Tịch và mấy người Biên Lăng Hàm.
Nghe những quân sĩ trinh sát cẩn thận hồi báo, nghe thấy họ miêu tả lại thương thế cũng như hình dáng người nằm trên băng ca, lại liên tưởng đến tình báo của quân đội trong hai ngày này, chỉ trong một nháy mắt, danh tướng Bích Lạc này đã xuyên chuỗi nhiều chuyện với nhau, biết được tiểu đội vừa tới khu rừng này là ai. Trong lúc nhất thời, tên danh tướng biên quân Bích Lạc đã trải qua vô số chiến trận, thấy hơn một ngàn người cùng chết trong một nháy mắt nhưng cũng không sợ hãi này, lại trở nên kích động vô cùng, bàn tay bất giác run rẩy.
Hắn biết thời cơ mà đại quân của mình chờ đợi đã tới, hơn nữa, hắn còn nghĩ rằng rất có thể tình thế của lăng Bích Lạc sẽ đại quân của hắn mà phải thay đổi.
Nhưng ngay lúc này, trong tầm mắt hắn, đột nhiên nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt rất non nớt, mái tóc được thắt lại thành hai đuôi sam.