← Quay lại trang sách

Chương 672 Những người thanh niên đi hướng ngược nhau

Lâm Tịch nói một câu trêu đùa, nhưng khuôn mặt lại nghiêm nghị vô cùng:

- Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, vãn bối nghĩ người Vân Tần sẽ có lựa chọn chính xác nhất.

Cố Vân Tĩnh không nói thêm lời nào, vươn tay chạm với bản đồ bằng cát, lấy đi một lá cờ nhỏ đại biểu cho quân đội Đại Mãng.

- Ta sẽ giúp ngươi đối phó đội quân này của Văn Nhân Thương Nguyệt, những chuyện còn lại phải xem ngươi rồi.

Ông ta trầm giọng nói, khuôn mặt đầy sự lo lắng.

...

Cách bố trí quan lại của triều đình Vân Tần hoàn toàn khác với những triều đại mà Lâm Tịch đã từng biết đến.

Sau khi đi vào hoàng cung, ngay lập tức sẽ nhìn thấy con đường lớn. Ở hai bên con đường lớn chính là điện các tám Ti. Sau mỗi ngày lâm triều, các quan viên trọng yếu các Ti sẽ tiến vào điện các của mình để làm việc. Nếu như có sự vụ khẩn cấp, bọn họ có thể đưa tới phủ Thủ phụ, trong trường hợp Thủ phụ không thể quyết định được hoặc là cần thêm ý kiến của hoàng đế, Thủ phụ có thể trực tiếp tiến thẳng vào ngự thư phòng.

Điện Tế ti được xây dựng sau điện các Lễ ti, sát ngay một góc hoàng cung.

Bởi vì hoàng cung to lớn mà uy nghiêm, nhưng điện Tế ti lại được xây sâu vào bên trong, nên điện Tế ti thông thường chính là nơi yên lặng thanh tĩnh nhất.

Hôm nay điện Tế ti hết sức ồn ào, có mười mấy thị vệ hoàng cung cùng với quan viên bên Công ti và Nội Vụ ti, đứng bên dưới một thềm đá, nói chuyện với các quan viên Lễ ti và Tế ti.

Ban đầu các quan viên Lễ ti và Tế ti rất phối hợp nói chuyện, nhưng vừa nghe thấy vài câu, bọn họ lập tức tức giận và không thể tin được.

- Việc tu sửa này chúng ta có thể tự làm được...Cho dù Công ti và Nội Vụ ti các ngươi chịu trách nhiệm tu sửa, muốn chúng ta chuyển đi nơi khác, nhưng tại sao lại muốn viện Tế ti chúng ta phải trực tiếp dời khỏi thành Trung Châu?

Nghe thấy âm thanh gào thét đầy sự tức giận của quan viên Lễ ti, một quan viên Công ti mới ôn hòa nói:

- Công việc tu sửa cần phải thống nhất tiến hành, không có ý gì khác đâu, bởi vì cũng không phải chỉ có viện Tế ti cần phải chuyển ra ngoài thành Trung Châu. Thánh thượng nói rằng việc tu sửa mấy đền đài điện các đã bị phá hủy cũng cần thời gian rất dài, không biết chính xác bao giờ mới xong, nên mới giúp viện Tế ti tìm một chỗ thanh tịnh.

- Viện Tế ti được xây dựng bao lâu nay, nhưng bây giờ Tế ti vào Lễ ti thì không được tiến vào trong quân, đồng thời triệu hồi toàn bộ Tế ti trong quân đội về, lập tức tiến vào nhân gian truyền giáo. Ngay cả việc chiêu thu tân Tế ti cũng phải thông qua khoa Ngự Đô và thánh thượng phê chuẩn, đây là ý gì?

Trong khi viên quan Công ti đó bình thản lên tiếng, đã có một Tế ti khác tức giận hô lên:

- Chẳng lẽ viện Tế ti đã biến thành nha môn của khoa Ngự Đô? Chẳng lẽ Vân Tần không cần Tế ti nữa hay sao?

Quan viên Công ti có khuôn mặt bình dị kia khẽ thở dài một tiếng, cười cười nhưng lại không lên tiếng, đồng thời thầm nghĩ: "Ý chỉ ban đầu của thánh thượng chỉ là muốn đưa viện Tế ti ra ngoài thành Trung Châu thôi, nhưng bởi vì trước đó viện Tế ti luôn ủng hộ người kia, rồi tỏ thái độ ủng hộ Giang gia và Chung gia, chọc giận Thánh thượng. Mấy chuyện này ai ai cũng biết rõ, bây giờ có nói hết ra cũng không giúp được gì, chỉ khiến mọi người lúng túng hơn thôi."

Quan viên Công ti này ôn hòa đưa đẩy, nhưng tính tình mấy quan viên sau hắn lại không tốt đến mức như vậy.

Ngay lập tức có một người khác hừ lạnh một cái, quát:

- Đây là ý chỉ thánh thượng, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc. Nếu như các ngươi có ý kiến, có thể theo ta diện thánh bây giờ. Chẳng lẽ ngươi còn dám chỉ trích thánh thượng sao?

Trong lúc nhất thời, cả viện Tế ti yên tĩnh vô cùng.

Mấy quan viên Lễ ti và viện Tế ti tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng nhớ lại uy nghiêm của thánh thượng và những tia chớp màu vàng mấy ngày trước, bọn họ lại cảm thấy rất sợ hãi.

- Lòng quang minh, cả thiên hạ đều quang minh, đi đâu cũng như nhau cả.

Ngay lúc này, một giọng nói già nua bình thản truyền ra ngoài:

- Thánh thượng muốn chúng ta đi, chúng ta hãy đi thôi, tại sao phải tranh chấp?

Giọng nói này vừa truyền ra, mấy viên quan Lễ ti và Tế ti ở ngay cửa viện Tế ti lập tức tôn kính mà cúi đầu thấp xuống, không dám nói gì nữa.

...

Địch Sầu Phi người mặc quan phục màu bạc, bên ngoài thêu những hoa văn hình rồng, đang đứng từ xa nhìn chuyện xảy ra ở viện Tế ti.

- Sửa chữa sao? Rõ ràng là hủy viện Tế ti.

- Viện Tế ti đã không cần tồn tại nữa.

Hắn ta anh tuấn mà kiêu ngạo, khuôn mặt tỏ rõ sự tự tin, nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.

Nghe thấy sau khi giọng nói già nua kia truyền ra ngoài, không còn phân tranh nào khác, hắn lập tức bước lên một chiếc xe ngựa sau lưng mình.

Chiếc xe ngựa này đi ra hoàng cung, xuyên qua các con phố lớn ở thành Trung Châu, đến một vùng ngoại thành thành Trung Châu.

Noi này có một con đường cạnh bờ sông không rộng lắm, nước sông hai bên hơi ố vàng, thỉnh thoảng còn có mùi hôi thối xông vào mũi.

Cạnh bờ sông có một công xưởng, bên trong có nhiều công tượng hối hả làm việc.

Đây là một công xưởng chế tạo giáp ở Vân Tần, chuyên sản xuất những bộ giáp nhẹ bình thường nhất.

Công xưởng đang đẩy nhanh tốc độ, mỗi người bề bộn nhiều việc, không có ai chú ý tới một chiếc xe ngựa dừng ở bên bờ sông như vậy.

Địch Sầu Phi vén màn xe lên, lỗ mũi hơi nhăn lại, nhìn quanh các bóng người đang di chuyển trong công xưởng. Không bao lâu sau, ánh mắt hắn tập trung nhìn vào một thanh niên tóc ngắn. Thanh niên này rất khỏe mạnh, nhưng vóc người lại hơi câu lũ.

Hắn nhìn người trẻ tuổi này rất lâu.

Đến khi trời chiều buông xuống, hắn mới bước ra khỏi xe ngựa, đi vào trong công xưởng.