← Quay lại trang sách

Chương 771 Cừu hận

...

Quan đạo lại yên tĩnh.

Ánh mắt của những thần quan núi Luyện Ngục ngày càng phức tạp hơn.

Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Tịch hoàn toàn không dựa vào chiến lực cá nhân của mình để đối kháng với chưởng giáo núi Luyện Ngục. Hơn nữa, sau khi các bất ngờ không ngừng xuất hiện như vậy, cộng thêm hành động hiện giờ của Ngải Khí Lan, ít nhất mọi người đều cảm thấy có lẽ sẽ còn có người xuất hiện bên cạnh Lâm Tịch.

"Đang..."

Vào lúc này, trên quan đạo yên tĩnh mà đè nén nặng nề, bỗng nhiên có một âm thanh thanh thúy vô cùng dễ nghe vang lên. Âm thanh này tựa như những chuông gió được treo trong nhà ở thành Trung Châu, nhưng sau một khắc, rất nhiều người cảm thấy màng nhĩ đau nhói, tựa như bên trong âm thanh này có ẩn chứa đao kiếm.

Ánh mắt vốn lạnh lùng của Nghê Hạc Niên lập tức xuất hiện thần sắc khác thường.

Âm thanh này từ tay Tần Tích Nguyệt phát ra.

Thông qua âm thanh này, lão ta lập tức nhớ tới trận đánh với Chung Thành và Dạ Oanh trong thành Trung Châu.

Cũng chính vì âm thanh này mà lão ta cảm thấy hành động hiện giờ của Ngải Khí Lan và Tần Tích Nguyệt còn ẩn chứa một ý nghĩa khác.

- Các ngươi muốn báo thù cho lão sư?

Nghĩ tới hai đối thủ đã từng khiến mình cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng đều bị chính mình đánh bại, lão ta hơi kiêu ngạo tươi cười, nói:

- Dùng cách thức chôn cùng này sao?

- Ngươi cho rằng Dạ Oanh từng thành công ngăn ta giết chết Chung Thành, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chước Dạ Oanh, ngăn ta giết Lâm Tịch?

Nghê Hạc Niên đang hưởng thụ cảm giác vô địch lúc trước của chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên lão ta lại nhìn Tần Tích Nguyệt, trào phúng:

- Ngươi đừng quên...

Lão ta định nói nếu như không có một lão già khác trong thành Trung Châu, không có Vũ Hóa gia, cho dù là người như Dạ oanh, cũng không thể mang Chung Thành rời khỏi thành Trung Châu được. Nhưng lời lão ta định nói đã bị gián đoạn.

Bởi vì ngay lúc này, lại có một người mặc áo bào đen khác bước ra quan đạo.

Đây cũng là một đệ tử học viện Thanh Loan trẻ tuổi rất gầy. Bởi vì đã lâu rồi không gặp mấy người Lâm Tịch, nên đám người Lâm Tịch đầu tiên cảm thấy xa lạ, nhưng nhờ có mái tóc vàng óng trên đầu, nên đám người Lâm Tịch lập tức nhớ ra người này là ai.

- Vũ Hóa Thiên Cực!

Biên Lăng Hàm lập tức kinh hô.

...

Trận chiến với học viện Lôi Đình năm xưa, cho dù những người trẻ tuổi này đã từng cáo biệt, nhưng vì chiến tranh quá tàn khốc, nên họ đều cảm thấy thời gian quá xa xôi.

Khi đó học viện Lôi Đình vô cùng mạnh mẽ, mà hiện giờ học viện Lôi Đình và học viện Tiên Nhất gần như không còn tồn tại nữa, nên có một số người đã từng tham gia trận tỷ thí đó, hầu hết đều đã quên đi Vũ Hóa Thiên Cực bị thương nặng trong trận chiến năm xưa, rồi ra ngoài học viện lịch lãm.

Lâm Tịch nhìn đồng học đã từng trách cứ bọn hắn ham mê hưởng thụ, không có tín ngưỡng. Nghĩ đến trận tỷ thí trên Thập chỉ lĩnh đầy tuyết năm xưa, tim của hắn cảm thấy ấm áp, nhưng vì biết đây không phải là lúc hoài niệm, nên hắn lập tức đau đớn ho nhẹ.

- Ngươi không cần đến đây chịu chết với ta.

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhìn Vũ Hóa Thiên Cực, nói:

- Mặc dù ta đã cứu ngươi, nhưng Vũ Hóa gia các ngươi bảo vệ người thân ta, đã sớm huề nhau rồi.

- Ta đến đây không phải vì ân cứu mạng của ngươi.

So sánh với mấy năm trước, tướng mạo của Vũ Hóa Thiên Cực không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Tịch không còn sự khinh thường, mà đó là ánh mắt đầy tôn kính.

Hắn nói một câu này với Lâm Tịch, nhưng sau đó lại nhìn Nghê Hạc Niên, nghiêm nghị nói:

- Ta ra ngoài bởi vì ta là người của học viện Thanh Loan, vì ta muốn báo thù cho Vũ Hóa gia.

Lâm Tịch đang rất suy yếu, nhưng khi nghe đến đây, hắn lập tức cả kinh. Hắn nghĩ rằng nếu như Vũ Hóa gia xuất hiện, không thể chỉ có một mình Vũ Hóa Thiên Cực, nên hắn lập tức sợ hãi.

- Ngươi nói cái gì?

Thân thể hắn run rẩy, cả người gần như co quắp lại.

- Trước khi đến đây, hắn đã giết mọi người ở điện Tế ti.

Vũ Hóa Thiên Cực hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Mọi người hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt vốn đã tái nhợt của Cao Á Nam càng trắng như tờ giấy.

- Chỉ bởi vì không muốn người của điện Tế ti đến đây, nên ngươi đã giết chết hết bọn họ?

Nàng nhìn Nghê Hạc Niên, quát to, cả người run rẩy vì tức giận.

Hai tay Từ Sinh Mạt cũng lạnh như băng giá. Sau khi Đông Vi bắn mũi tên kia ra mà vẫn không thể giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn đã bắt đầu chửi bới mấy lão già ở điện Tế ti, bởi vì hắn cảm thấy với thực lực của những lão già điện Tế ti đó, chỉ cần tới chiến trường này, như vậy vẫn có thể quyết định vài thứ. Mà bây giờ, hắn rốt cuộc đã biết được vì sao không có một ai ở điện Tế ti xuất hiện ở đây.

Hắn cũng không mắng chửi Nghê Hạc Niên nữa, bởi vì hắn thật sự không biết nên chửi Nghê Hạc Niên như thế nào.

Lúc này, những quan viên và người tu hành Vân Tần ở trong Thiên Diệp quan càng cảm thấy rét lạnh hơn. Bởi vì những lời của Vũ Hóa Thiên Cực càng để bọn họ nghĩ đến một sự thật khác. Mặc dù Nghê Hạc Niên chỉ cần sử dụng sức mạnh trên Thánh sư sẽ nhất định bạo thể chết, nhưng chỉ cần lão ta áp chế sức mạnh ngang với Thánh sư, cảm giác của lão ta vẫn là Đại thánh sư, tốc độ phản ứng và ra tay của lão ta vẫn vượt xa Thánh giai, nên chiến lực của lão ta hơn Thánh sư rất nhiều.

Cho nên, bây giờ Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn là vô địch trong Thánh sư, trừ khi buộc được lão ta phải sử dụng sức mạnh trên Thánh sư.

"Phốc!''

Lâm Tịch ho ra máu tươi.

Nghĩ đến những người ở điện Tế ti mình đã từng tiếp xúc, tâm tình của hắn hiện giờ đã không còn nghĩ đến việc làm cách nào để câu thông với ý nghĩ hơn xa người thường của Nghê Hạc Niên, mà chính là tràn đầy sát ý và lửa giận.

- Ta hi vọng ngươi học được quang minh điện Tế ti.

Lâm Tịch ho ra máu tươi thở một cách khó khăn, nói với Vũ Hóa Thiên Cực:

- Ngàn vạn lần ngươi đừng nói với ta rằng...ngươi chưa học được.