Chương 161 Đảo Cô Độc
Giang Lưu cũng nhìn thấy tuyết, ngẩn người, rồi nghiêng đầu nhìn sang. Bên cạnh hắn, nữ tử hơi ngẩng mặt, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình tĩnh nhưng lại phảng phất một nét cô độc như đang tự bảo vệ bản thân trước thế giới. Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng được ánh sáng lạnh lẽo của tuyết khắc họa, hòa quyện cùng bóng tối, tạo nên một vẻ huyền bí khó diễn tả.
Trời cao tuyết rơi dày đặc. Nàng đứng đó, bị vây lấy bởi lớp tuyết trắng xóa, thân hình đơn bạc như chìm dần vào cơn lạnh, nhưng đôi môi đỏ bừng lại nhấp nhẹ, như một ngọn lửa giữa trời tuyết.
Nóng và lạnh, sôi nổi và tĩnh lặng—giống như Xích Viêm và Tạ Thanh Từ, nhưng cuối cùng, vẫn là Sở Từ hòa hợp cả hai, ung dung như một chú sơn tước tự do.
Nhưng có thật vậy không?
Giang Lưu không biết bản thân đang hoài niệm điều gì về nàng trong quá khứ, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng... nếu nàng có thể nở nụ cười, thì tốt biết bao.
"Sở Từ."
⚝ ✽ ⚝
"Chờ mọi chuyện kết thúc, ngươi phải thực hiện lời hứa với ta."
Lời hứa gì?
Sở Từ thoáng ngẫm nghĩ, vẻ mặt trầm tư. Nhìn thấy biểu cảm của nàng, Giang Lưu càng tức giận, nhưng còn may là trước khi hắn bùng nổ, nàng đã nhớ ra.
Năm đó, nàng định rời đi để thành thân, hắn đã rất giận dữ, giống như một tràng pháo giao thừa nổ lách tách, tức giận đến mức muốn bùng cháy. Nhưng khi không thể làm gì khác, nàng đã thuận miệng hứa một câu khác.
Giang Lưu cười lạnh: "Lúc ấy ngươi nói: "Lưu nhị ca, đợi ngày sau ngươi trở về, nếu thấy ta bị phu quân phản bội, ta nhất định sẽ cùng ngươi nắm tay đi khắp chân trời, vượt qua biển võ tu, quyết không đổi ý. '"
Sở Từ yên lặng bóp cổ tay, đúng là nàng đã nói vậy.
Flag không thể đặt loạn được, nhìn lão cẩu Trường Đình kìa, ra sức như thế, phụ đâu chỉ là trái tim!
Nàng nhìn Giang Lưu, như đang suy tư điều gì. Người kia cười lạnh,"Ngươi đừng có nghĩ nhiều, ta chỉ đơn thuần là không cam lòng. Ta ghét nhất bị người khác lừa gạt, một lần thì thôi, chứ hai lần thì sao?"
Sở Từ định nhắc hắn rằng nàng đã lừa hắn vô số lần rồi, từ chuyện con mèo đen nằm vùng, hắn cũng biết mà.
Nhưng mà...
"Ai da, gia gia nói, nữ nhân đã có chồng mà còn qua lại với nam nhân khác là phóng đãng. Nếu còn nhận lời hẹn ước riêng tư, thì chính là hạ tiện."
"Hồng hạnh xuất tường không phải chuyện đứng đắn, các ngươi như vậy không tốt đâu."
Nam hài vừa dụi mũi vừa yếu ớt nói.
Không khí lập tức trở nên...
Giang Lưu đen mặt, Sở Từ lại bật cười, vuốt nhẹ má nam hài, giọng điệu chậm rãi mà thấm thía: "Tiểu bằng hữu, hắn không phải nam nhân khác đâu. Ta sao có thể là loại nữ tử phóng đãng hạ tiện như vậy."
Nam hài ngây người. Chẳng lẽ là huynh đệ ruột? Vậy thì đúng là hắn hiểu lầm rồi.
Sở Từ khẽ cười, giọng nhẹ nhàng như tơ liễu bay trong gió.
"Hắn là cháu trai của phu quân ta, mọi người đều là người một nhà. Trong cùng một bức tường, cũng không tính là 'xuất tường' đi."
"Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà."
Giang Lưu: "..."
Nam hài: "???"
Ngươi nói rất có lý.
Giang Lưu cũng không dám tiếp tục chủ đề này, rốt cuộc nữ nhân này mở mang tam quan* người khác quá lợi hại, không khéo lại khiến hài tử mất sạch nhận thức đúng sai.
(*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. )
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Thiên Tôn có khi nào đã đi đến nơi từng săn giết giao nhân trước kia không? Ta đoán hang ổ của giao nhân hẳn cũng ở gần hòn đảo hoang đó."
Dù không thể hoàn toàn xác định, nhưng có thể chắc rằng hòn đảo kia rất quan trọng.
Sở Từ lại nhìn về phía nam hài, hỏi: "Gia gia ngươi có từng đến đó chưa?"
"Không không, hắn nói bản thân tu vi thấp, căn bản chưa kịp vượt biển đã chết rồi. Nhưng ta từng nghe thái gia gia miêu tả qua, nói hòn đảo đó trông giống một quả dưa hấu lớn."
"..."
Hình tròn? Xem như cũng là một đặc điểm khá rõ ràng.
Giang Lưu lại hỏi thêm vài câu, nhưng thấy nam hài không biết thêm gì khác, hắn quyết định cùng Sở Từ nhanh chóng tiến vào Hãn Hải. Nhưng lúc này, có một vấn đề.
Hai người cùng quay sang nhìn nam hài.
Nam hài run lên, lắp bắp nói: "Ta... Ta không ngại nếu các ngươi mang ta theo tư bôn* đâu."
(*Tư bôn: Bỏ trốn theo tình nhân. )
Giang Lưu: "..."
Thằng nhóc này, đúng là có gan tìm chết.
—
Sở Từ thì không quan tâm lắm việc mang theo hay không, dù sao cũng không làm chậm trễ hành trình. Nếu mang theo mà lỡ chết thì cũng đành chịu, mà không mang theo, hắn sớm muộn gì cũng chết.
Nhưng trước khi đi, nàng quay đầu nhìn lại.
Giang Lưu hỏi: "Lo lắng cho Tiếu Đát Tương Tư sao?"
Tiếu Đát Tương Tư vừa mới thoát chết, cơ thể vẫn còn suy yếu. Nhưng cũng may nàng ta không có ý định tiến vào Hãn Hải.
"Không, đi thôi."
Hai người mang theo nam hài bay vào Hãn Hải.
Trên biển, ánh tuyết bị bóng tối vô tận cùng gió biển lạnh lẽo nuốt chửng, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, nhóm Phiểu Miểu Thượng Nhân đã tập hợp lực lượng tại một thế gia tu tiên gần nhất, vừa thu nạp người, vừa hỗ trợ cứu viện.
Quả nhiên, những thế gia này đều bị Yêu tộc tấn công. Có nơi vẫn còn chống cự, có nơi đã bị diệt sạch. Phiểu Miểu Thượng Nhân cùng đồng bạn cẩn trọng điều phối, tập hợp người ngày càng nhiều, nhưng số người chết cũng càng nhiều.
Mười nơi bị tấn công, trong đó bảy nơi đã bị tiêu diệt hoàn toàn, thi thể ngổn ngang, cả gia tộc diệt vong.
Có thể thấy được sát ý của Trường Đình mạnh mẽ đến nhường nào.
"Không biết Sở Từ đã vào Hãn Hải chưa. Nghe nói nơi đó có rất nhiều dị loại tu sĩ, vô cùng khó đối phó, còn có không ít tán tu cao thủ. Huống hồ, Thiên Tôn và Trường Đình hiểu biết về Hãn Hải sâu xa hơn nàng, đến đó sớm hơn nàng, nếu đã có sự chuẩn bị từ trước, e rằng nàng sẽ khó ứng phó."
Hoa Châu có vẻ lo lắng sốt ruột, đại trưởng lão cũng không thể dự đoán được cục diện này sẽ đi về đâu. Dù sao, thực lực của ông ta không đủ. Ngược lại, Phiểu Miểu vẫn giữ được sự điềm tĩnh, nội liễm không nói gì, còn Thông Linh thì đang uy hiếp Gà Mập.
Lúc này, Thủ Nguyệt vội vã chạy đến.
Tiếu Đát Tương Tư không thấy đâu.
Đại trưởng lão cả kinh, nhưng lại nhận ra Phiểu Miểu vẫn bình thản như cũ. Ông nhíu mày hỏi: "Ngươi đã sớm biết nàng sẽ đi Hãn Hải sao?"
Phiểu Miểu Thượng Nhân lau vết máu yêu quái dính trên kiếm, thản nhiên đáp: "Nàng không để tâm đến sống chết của những người này, tất nhiên sẽ đi Hãn Hải."
Cũng đúng. Dù đã thấy nàng ra tay cứu giúp, nhưng ai cũng nhận ra tâm tính Phiểu Miểu đã thay đổi. Bà đã không còn tuân thủ nghiêm ngặt đạo nghĩa tiên môn như trước kia nữa.
Ít nhất, bà chẳng mảy may để tâm đến sự sống còn của những thế gia tu tiên. Tương tự, bà cũng không hề truy lùng giết chóc những người khác trong tiên môn để báo thù cho thân nhân.
Kết thúc.
Nhưng nếu bảo bà từ bỏ giết chóc để thành Phật, thì đừng hòng.
Đại trưởng lão cũng không ép buộc. Dạo gần đây, ngay cả ông cũng tự hỏi, trong số những người cần cứu, có ai từng tham gia vào những việc sai trái trước đây không? Thậm chí, trong chính tông môn của mình, liệu có kẻ nào dính líu hay không?...
Ai mà biết được.
Nhưng hiểu ra vấn đề cũng là một điều tốt.
"Sớm hoàn thành chuyện bên này đi, Hãn Hải cứ để lại cho Sở Từ lo liệu."
"Chỉ là... số lượng Yêu tộc có vẻ như đã giảm bớt thì phải?"
Trong Hãn Hải, Thiên Tôn và Tạ Tư Lăng tất nhiên đã đến từ sớm, thậm chí đã bố trí xong xuôi.
Tạ Tư Lăng liếc nhìn hòn đảo hoang xa xa, híp mắt lại: "Dù chúng ta đã chuẩn bị sẵn, bọn họ chưa chắc có thể tìm thấy ngay. Nhưng nếu để lộ hòn đảo này, sẽ dễ sinh chuyện không hay."
Nàng sâu xa nhìn Thiên Tôn một cái, chậm rãi nói: "Năm đó, ba người các ngươi không chịu thanh trừng sạch sẽ đám làng chài đó, giờ lại ra tay. Nếu có cá lọt lưới, hòn đảo này rất có thể sẽ trở thành manh mối để truy tìm."
Hãn Hải rộng lớn mênh mông. Dù Sở Từ có bước vào đây, cũng không thể nào dễ dàng tìm ra nơi này. Chỉ riêng việc dò xét đã mất đến vài năm.
Nhưng nếu nàng vô tình gặp một người sống sót từ làng chài, biết đâu sẽ tìm được dấu vết để lại—chẳng hạn như vị trí hòn đảo hoặc bản đồ đại khái. Lúc đó, dù đã có chuẩn bị, bọn họ cũng chưa chắc kịp thời ngăn chặn.
Thiên Tôn cũng nhìn về phía hòn đảo, thản nhiên nói: "Ta chưa từng nhắc đến chuyện này, cũng không cần giải thích với ngươi. Đã hợp tác thì không cần suy đoán quá khứ của đối phương. Nhưng nếu ngươi muốn tự mình đến đó đối phó với tên đảo chủ 'Tây Qua' kia, ta không có ý kiến."(Dưa hấu có tên khác là Tây Qua)
"Thiên Tôn anh minh cơ trí, tại hạ nào dám." Tạ Tư Lăng cười giả lả, nhưng rõ ràng không có ý định tự mình hành động.
Không phải nàng sợ đánh không lại đảo chủ, chỉ là đối phương không phải kẻ dễ đối phó.
Ai có thể ngờ được, bao năm nay Hãn Hải vẫn luôn ẩn nhẫn không bộc lộ thực lực, vậy mà lại có một vị tán tu Độ Kiếp kỳ? Nếu tính cả Kim Mục Tôn Giả, Hãn Hải hiện có đến hai vị Độ Kiếp kỳ.
Chỉ là, nghe nói người này và hải vực Yêu tộc bất hòa. Xem ra, hắn đã đi theo con đường sát yêu để rèn luyện chính mình.
"Ai mà biết được. Ta chỉ lo hắn cũng thuộc nhân mã của Trường Đình. Hiện tại hắn dường như không ở trên đảo. Hay là chúng ta đến đó...?"
Tạ Tư Lăng không chắc chắn về mối quan hệ của Trường Đình, lại một lần nữa ám chỉ Thiên Tôn hợp tác, muốn cùng nhau giết sạch người trên đảo, thậm chí phá hủy cả hòn đảo để bịt đầu mối.
Nàng quả thật tàn nhẫn.
Nhưng Thiên Tôn chỉ thản nhiên nói: "Bất kể hắn là ai, hắn chắc chắn có hiềm khích với Sở Từ."
Tạ Tư Lăng ngạc nhiên.
"Xích Viêm từng diệt cả gia tộc hắn."
Trong Hãn Hải, gió tuyết cuồn cuộn.
Sở Từ và Giang Lưu nhanh chóng nếm trải gian khổ—Hãn Hải quá rộng lớn.
Do bão tuyết, tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Cũng may Sở Từ thực lực cường đại, sau khi liên tục tiêu hao linh thạch để dò xét suốt hai ngày, cuối cùng nàng cũng xác định được vị trí của hòn đảo có hình 'dưa hấu' kia.
Chỉ là...
"Dưới đó có gì?"
Sở Từ có đôi mắt sắc bén, trong lúc tra xét đảo nhỏ bỗng cảm giác được có thứ gì đó dưới mặt biển chợt lóe lên rồi lướt qua.
Nhưng Giang Lưu lại không phát hiện ra, hắn chỉ cõng nam hài đang hôn mê, cúi đầu nhìn xuống mặt biển.
"Ngươi muốn xuống đó sao?"
"Không cần, chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm."
Sau khi hai người rời đi, sâu dưới đáy biển ngàn trượng, từng bóng quỷ mị như nhận được lời triệu hoán, nhanh chóng lướt qua làn nước, hội tụ về một nơi nào đó.
Giữa đảo cô lập, bên ngoài phong tuyết gào thét, sóng biển cuộn trào dữ dội như những con mãnh thú đang tàn sát. Những đợt sóng bạc đầu cao hàng trăm trượng liên tục đập vào đảo, nhưng tất cả đều bị một kết giới khổng lồ có hoa văn hình dưa hấu chặn lại.
Bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, nhưng bên trong đảo lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Một tòa tháp bảy tầng mái ngói đỏ rực chiếm diện tích rộng lớn. Trên những cột cờ treo cao là dòng chữ "Tây Qua (Dưa Hấu) Khách Điếm". Trong điện, ánh nến hắt lên màu cam ấm áp, bếp lửa rực hồng. Những bàn ghế lớn được xếp ngay ngắn, tu sĩ ngồi kín, mỗi người một phong thái khác nhau.
Có người thô lỗ thích bữa tiệc hoang dã với thịt thú nguyên con, cũng có kẻ tao nhã chỉ dùng đĩa ngọc nhỏ đựng vài món chay tinh xảo.
Rượu thơm lan tỏa khắp nơi.
Nhưng trong sảnh có hai khu vực, tất cả mọi người đều tránh xa ba thước.
Một bên là đám tu sĩ thô kệch, đang uống rượu ừng ực, miệng mồm thô tục, dùng thổ ngữ chửi rủa bàn bên kia—nơi một nữ tu diễm lệ đang ngồi giữa những nam tu sĩ quyến rũ.
Thế nhưng, nàng ta chẳng hề quan tâm đến những lời lẽ châm chọc, ngược lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một nam tu khác.
Đối phương có dáng người thanh nhã, diện mạo bạc nhạt như sương tuyết, khí chất lãnh đạm, trầm tĩnh. Ngũ quan hắn không có gì quá xuất sắc, nhưng lại khiến nữ tu diễm sắc kia chăm chú dõi theo, thu hút ánh mắt của nàng ta hơn cả những kẻ vây quanh.
Điều này khiến không ít người khó chịu.
Những kẻ sống ở Hãn Hải quanh năm, nếu không phải là tu sĩ khổ hạnh, thì cũng là đám ác nhân không thể dung hòa với tiên môn đất liền.
Nơi này có thể không động tay động chân ngay, nhưng chắc chắn sẽ có cãi vã.
Quả nhiên, một cái bàn bất ngờ bị xô đổ. Thức ăn, rượu văng tung tóe.
Một đại hán thô kệch vác rìu, chỉ vào nam tu thanh lãnh mà quát:
"Mẹ kiếp! Ngươi là thư sinh mặt trắng mềm yếu! Bàn của ta không đủ chỗ, mau nhường ra một chút!"
Rõ ràng là hắn ta tự lật bàn của mình, vậy mà còn muốn chiếm vị trí của người khác.
Nữ tu diễm lệ nhướng mày, giơ tay chụp lấy bình rượu trên bàn, không chút do dự ném thẳng vào đầu đại hán kia.
"Phanh!"
Bình rượu vỡ vụn, chất lỏng văng tung tóe.
Sắc mặt đại hán lập tức sa sầm, hắn giơ rìu lên, đằng sau mấy tu sĩ khác cũng thay đổi sắc mặt, đồng loạt rút đao kiếm, chuẩn bị động thủ.
Không có pháp lực dao động.
Bởi vì nơi này là địa bàn của Tây Qua Đảo Chủ, trước nay vẫn luôn cấm sử dụng pháp lực để tránh làm loạn khách điếm của hắn.
Cục diện trong sảnh nhanh chóng trở nên căng thẳng. Có kẻ nhân cơ hội hô quát, có kẻ vội vàng tránh né, cũng có người khoanh tay chờ xem náo nhiệt.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra.
Một nam một nữ bước vào, nam tử cõng trên lưng một đứa bé hôn mê.
Cảnh tượng rối loạn trong sảnh nhất thời ngưng lại, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Sở Từ đưa mắt lướt qua đám người, giọng nói trong trẻo nhưng bình thản:
"Còn chỗ trống không?"
Đại hán vác rìu cười nhạt, ánh mắt quét qua Sở Từ, giọng điệu tùy tiện:
"Mỹ nhân muốn ngồi đâu? Bàn ăn uống rượu, hay là... phòng riêng?"
Giang Lưu khẽ cười, tiện tay che mắt nam hài.
Cậu bé còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh xương gãy vang lên liên tiếp.
Chờ đến khi cậu mở mắt, chỉ thấy đám hán tử kia người thì gãy tay, kẻ thì què chân, mặt mũi bầm dập, còn bàn ghế trước mặt Sở Từ đã được dọn sạch sẽ.
Trong sảnh lặng ngắt như tờ.
Dưới đất, máu còn chưa kịp khô.
Sở Từ thản nhiên phủi tay áo, chậm rãi bước đến.
Đột nhiên, nữ tu diễm lệ kia vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng.
Sở Từ cúi đầu nhìn nàng ta, vừa vặn trông thấy vạt váy xẻ sâu đến tận đùi.
Nữ tu cười quyến rũ, giọng điệu mê hoặc:
"Muội muội, bàn của bọn họ bẩn lắm. Hay là ngồi chung với tỷ đi?"