Chương 645 Sư đồ trò chuyện trong đêm(3)
Đối với đệ tử ký danh này, lão đã chỉ điểm, nhưng cũng chỉ có như thế, nhiều nhất là sau này lúc sắp xếp nhiệm vụ, nếu thuận tiện sẽ sắp xếp nhiệm vụ có tính nguy hiểm ít hơn một chút.
Dù sao đại nghiệp của Lý gia, hắn còn phải chiếu cố cho những đệ tử trong gia tộc, không thể ai cũng nhìn như nhau được.
“Vâng, đệ tử cáo lui, không quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi.”
Lưu Ngọc đứng dậy hành lễ nói, sau đó chậm rãi lui ra khỏi phòng này.
“A, Đại sư tỷ, ngươi cũng tìm tới sư tôn à?”
“Sư tôn đang ở trong phòng.”
Sau khi đóng cửa, hắn quay người đi hai bước, ngoài ý muốn thấy Lý Bất Ngữ, nhưng phản ứng không hề chậm chạp, vừa cười vừa nói.
“Lục sư đệ.”
Lý Bất Ngữ gật nhẹ đầu, xem như bắt chuyện qua, nhưng cũng không có ý định trò chuyện, sau đó nàng ta vượt qua người Lưu Ngọc, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cũng không biết tính tình nàng ta như thế này, hay là vì cảm thấy mình “Trèo cao”, cho nên dùng thái độ hơi lạnh lùng.
Trước đó từng tiếp xúc quá ít, Lưu Ngọc không biết rõ, nhưng cũng không có ý nghĩ dùng mặt nóng dán mông lạnh, dù sao cách nhìn, thái độ của nàng ta thế nào cũng không ảnh hưởng tới chính mình.
Thấy thế, hắn nói một tiếng cáo từ, quay người tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Hai người đều hiểu ý đồ lẫn nhau, hầu như đều là hiểu rõ lòng nhau, không ngại đi lại quan hệ để tìm kiếm phương pháp, đây cũng là chuyện bình thường của con người, không có gì kỳ lạ.
Mặc dù Lý Trường Không nói đệ tử thân truyền là người của gia tộc Lý gia, chắc chắn nhận càng nhiều quan tâm hơn, nhưng Lưu Ngọc cũng không vì vậy mà đố kỵ.
Dù sao hắn vẫn có thể quan hệ mà, mà đa phần tu sĩ Trúc Cơ khác thì vốn không thể đi quan hệ như vậy.
Tối nay bái phỏng có thể có được nhiều tin tức như vậy, hắn đã rất thỏa mãn, dựa vào người khác, nhưng cuối cùng vẫn không bằng chính mình, chỉ có thực lực cảnh giới của mình tăng lên, mới có thể thật sự nắm chắc vận mệnh.
Trên đường đi, Lưu Ngọc nhìn thấy vài tu sĩ đều kiên nhẫn đứng trước cửa trưởng lão mình, trong đó thậm chí còn có vài nhân vật Tam Anh Tứ Kiệt, cũng là dùng quan hệ để “Khơi thông”.
Thực lực bản thân là thực lực, điều này có thể đi tới chỗ quan hệ với Kim Đan trưởng lão, sao lại không phải là một loại thực lực chứ?
Chỉ là một cái “Nội lực”, một cái là “Ngoại lực”.
Mà “Ngoại lực” vĩnh viễn vẫn kém tín cậy hơn “Nội lực”.
Bất kể đồ vật gì có thể tăng thực lực lên, đều không nên từ bỏ, cho nên ngay cả nhân vật như Tam Anh Tứ Kiệt, cũng vẫn có người đi khởi thông quan hệ.
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cái này không có gì đáng xấu hổ, ưu thế của mình thì mình phải lợi dụng thôi.
Hai tầng trên dưới nối với nhau bằng lối đi nhỏ, Lưu Ngọc lần lượt gặp từng tu sĩ đi từ dưới lên, trong mắt đều là ngầm hiểu lẫn nhau.
Đùa cợt, đố kỵ, lặng lẽ…
Tầng có có tu sĩ mở cửa phòng, nhìn thấy Lưu Ngọc từ tầng trên đi xuống thì sững sờ, lập tức nghĩ tới cái gì, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Bọn họ đều không phải là đồ đần, hơi nghỉ một chút thôi là hiểu rõ tường tận.
Đối với mấy ánh mắt này, Lưu Ngọc giống như không thấy gì cả, vốn là không thèm để ý, trực tiếp vượt qua đi tới căn phòng của mình, mở cửa rồi đóng cửa phòng lại, tất cả ánh mắt lập tức tắt ngấm.
Đêm nay nhất định là một đêm không yên ổn.
Rất nhiều tu sĩ đều nhận dẫn dắt, rối rít đi tới cửa bái phỏng trưởng lão, muốn kéo gần chút quan hệ, đến lúc đó sắp xếp nhiệm vụ bớt nguy hiểm một chút.
Có quan hệ dĩ nhiên có thể vào cửa, mà không có quan hệ hoặc là quan hệ không cứng, tự nhiên bị chặn ở ngoài cửa.
Một màn này không đơn giản chỉ xảy ra trên Linh hạm Thương Ngô của Nguyên Dương Tông, trên Đạo Viễn Hạm, Tuyết Mai Hiệu, Kiếm Thần Hiệu, Hồng Mộng Hạm cũng xảy ra một màn tương tự như vậy.
Đặc biệt nhất Phiêu Tuyết Các và Hợp Hoan Môn, vài nữ đệ tử hoặc là nam đệ tử, sau khi tiến vào phòng các nam trưởng lão hoặc nữ trưởng lão thì cả đêm cũng chưa từng đi ra.
Thậm chí tu sĩ đi vào không ai biết gì, có lẽ, bọn họ đều đang nghiêm chỉnh “Bàn đạo”.
Dĩ nhiên, đi khơi thông quan hệ cuối cùng vẫn là số ít, đa phần tu sĩ đều tự hiểu lấy mình hoặc khinh thường cách này.
Cũng có vài tu sĩ luôn trung thành với tông môn, tạm thời chiến thắng sự sợ hãi tử vong, vốn không nghĩ tới muốn lẩn tránh nguy hiểm.
Bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ muốn hồi báo tông môn, tin tưởng vững chắc tông môn sẽ không bạc đãi bọn họ.
“Biểu hiện tốt một chút?”
Bên trong phòng, nhớ lại câu nói sau cùng của Lý Trường Không, Lưu Ngọc rơi vào suy tư.
Biểu hiện tốt một chút mang ý nghĩ là chơi trội, mà lúc đại điểm lại khoe khoang như thế thường sẽ mang ý nghĩa là nhận nguy hiểm lớn, sẽ bị địch tu coi là uy hiếp mà nhằm vào.
Lý Trường Không không phải không biết điểm này, nhưng lão vẫn nói như vậy, đây là vì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm có thể đạt được lợi ích vượt xa bình thường?
Trước mắt, hiểu biết có hạn, không rõ ràng rốt cuộc là ý gì, chỉ là Lưu Ngọc đã quyết định cẩn thận, vẫn nên khiêm tốn một chút, ít tạo ra danh tiếng thì hơn.
Đương nhiên, nên vơ vét chỗ tốt thì không thể nào không làm.