← Quay lại trang sách

Chương 1331 Đại thế!(3)

Cùng nhau tấn công rậm rạp chằng chịt, giống như hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại, ngay cả mặt đất cũng khẽ rung chuyển, tạo ra tiếng động khổng lồ.

Vài hơi thở sau khi Lưu Ngọc vừa dứt lời, ba người Trác Mộng Chân mới muộn màng phát hiện ra, thần thức của bọn họ lần lượt quan sát được bóng dáng của yêu thú.

Ba người Thương Vân, Trác Mộng Chân và Tư Mã Vĩnh đều kinh ngạc nhìn hắn, là người đầu tiên phát hiện ra điều này so tất cả mọi người có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Chẳng qua lúc này, ba người không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng ra lệnh:

“Chuẩn bị!”

Sắc mặt Lưu Ngọc lạnh lùng, nhắc nhở trước một bước cũng là hành động cố ý, hoàn toàn có thể dùng Linh Giác nhạy bén bẩm sinh mà lấp liếm cho qua.

Dù sao người khác sẽ không biết, nếu thần thức chính mình đạt tới bảy mươi lăm dặm, đã sớm trước một bước quan sát rõ ràng động tĩnh, sẽ chỉ biết lấy cảm giác mơ hồ của mình cảm nhận được điều gì đó.

Với tu vi Kim Đan kỳ, chẳng sợ chút mưa gió ấy.

Mệnh lệnh được truyền đi từng tầng từng tầng, một bầu không khí nghiêm túc, xơ xác tiêu điều trong nháy mắt lan tỏa bên cạnh tất cả các tu sĩ.

Rót pháp lực vào pháp khí, chậm rãi bấm pháp quyết, tất cả các tu sĩ đã sẵn sàng chờ phân phó!

Dần dần, mặt đất bên ngoài cách Kim Qua thành vài dặm khẽ rung chuyển.

Từ góc nhìn của tu sĩ Luyện Khí mà nói, trong bóng tối hình như ẩn giấu đi quái vật khổng lồ nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài, ẩn chứa nguy hiểm không tên!

Dưới cái nhìn chăm chú như lâm đại địch của tất cả tu sĩ cấp thấp, mặt đất rung động dần dần trở nên mãnh liệt hơn, dấu hiệu cũng ngày càng rõ ràng.

Trong thần thức của Lưu Ngọc, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đám yêu thú đang nhanh chóng lao nhanh đến, sau lưng là khói bụi mịt mù.

Bảy mươi lăm dặm, bảy mươi dặm, năm mươi dặm

Khi thủy triều yêu thú tiên phong tiếp cận Kim Qua thành ba mươi dặm, bốn người liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, vào giờ khắc này lựa chọn ra tay!

Há miệng phun Lạc Nhật Kim Hồng thương ra, trong nháy mắt phồng lớn đến khoảng cỡ ba trượng, Lưu Ngọc một tay cầm trường thương màu vàng nhạt, thân thể hơi nghiêng ra sau.

Trong đan điền, pháp lực trạng thái cố định màu xanh nhạt còn nhỏ hơn hạt bụi trong nháy mắt được rót vào trường thương.

Mũi thương hướng phía dưới, đột ngột vung lên một góc tù một trăm hai mươi độ, trong nháy mắt phun ra hàng trăm mũi thương màu vàng nóng rực, sắc lẹm.

Mũi thương màu vàng xuyên qua bóng tối, ngắn ngủi không đến một hơi thở, liền vượt qua khoảng cách hai mươi, ba mươi dặm, quét sạch về phía đám yêu thú rậm rạp chằng chịt!

“Vút vút.”

Trong nháy mắt, thủy triều yêu thú tiên phong xuất hiện thương vong hàng loạt, dưới mấy trăm mũi thương màu vàng bao phủ, ít nhất có một hai trăm yêu thú trong nháy mắt toi mạng.

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, máu phun ra như suối, tứ chi gãy vụn rải rác khắp nơi trên mặt đất!

Cho dù bị thương mà không chết, những yêu thú cấp thấp may mắn không lâu sau cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Trong vết thương máu me đầm đìa có từng ngọn lửa đỏ vàng, thân thể máu thịt bình thường hoàn toàn không thể ngăn cản ngọn lửa lan tràn.

Cố gắng kéo dài mấy hơi tàn có khi còn đau đớn hơn, bởi vì bọn chúng không phải bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn, thì là bị “đồng đội” xông lên từ phía sau nghiền thành thịt nát.

Sau một đòn, Lưu Ngọc hoàn toàn không xem xét kết quả, khẽ giơ mũi thương trên tay lên, lại liên tiếp vung vẩy lên trời.

Mũi thương vàng xuyên qua, lại gây ra một lượng thương vong lớn!

“Chít chít.”

“Két-!”

Trên bầu trời đêm, máu tươi và tàn chi của yêu thú ào ào rơi xuống như mưa, ngọn lửa đỏ vàng nở rộ trên trời cao.

Lấy sinh mệnh làm nhiên liệu pháo hoa, vẫn đẹp đến thế!

Trác Mộng Chân, Thương Vân và Tư Mã Vĩnh cũng ra tay cùng lúc.

Hoặc là triển pháp thuật thần thông, hoặc trực tiếp thúc dục pháp bảo, hoặc lấy ra thủ đoạn khác.

Bốn tu sĩ Kim Đan vừa ra tay, cho dù không dùng toàn lực, chỉ trong vòng một hai hơi thở đã khiến cho hàng ngàn yêu thú cấp thấp chết và bị thương.

Sự nghiền nát của cấp cao đối với cấp thấp là điều rõ ràng!

Bốn người Lưu Ngọc lúc này ngược lại cực kỳ ăn ý, lấy tư thế cấp cao chém giết cấp thấp mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Lúc này không phải lúc nói chuyện “võ đức”, yêu thú cũng sẽ không nói chuyện nhân nghĩa đạo đức với tu sĩ.

Cố gắng giảm số lượng của một số yêu thú, sau này tu sĩ cấp thấp sẽ dễ dàng đối phó với chúng hơn.

Bốn người bọn họ bây giờ có thể tùy ý ra tay, nhưng một lát nữa thì không chắc, Yêu tu tam giai mới là đối tượng bọn họ phải để mắt tới.

Với sự ra tay của bốn người Lưu Ngọc, Linh áp của cấp bậc Kim Đan không còn bị che giấu, uy lực của pháp bảo, pháp thuật bao phủ toàn sân, từng đòn tấn công liên tục không ngừng, không chút nương tay.

“Oành oành oành.”

Những tiếng nổ vang không ngừng truyền đến, mỗi tiếng nổ có nghĩa là ít nhất một hoặc nhiều yêu thú đã mất mạng.

“Đáng tiếc.”

Lạc Nhật Kim Hồng thương liên tục vung vẫy, mũi thương vàng đâm rách trời cao, Lưu Ngọc hóa thành một cỗ máy giết chóc vô cảm, nhưng trong đầu lại lóe lên ý nghĩ này.

Lúc này yêu thú cấp thấp đang kết bè kết lũ, nếu có thể sử dụng “Vạn Hồn Phiên” thu hoạch một phen, nhất định có thể làm uy lực của bảo vật này tăng lên rất nhiều.

Nhưng nếu muốn thu thập tinh phách yêu thú, phải đến gần chung quanh thi thể, hoặc thả lệ quỷ bên trong hồn cờ ra, lúc này rõ ràng là không thích hợp.

Giờ phút Yêu tu tam giai như ẩn như hiện, Lưu Ngọc không muốn ra khỏi thành bị vây công, cũng không muốn để cho một con ác quỷ Kim Đan duy nhất có đi không về, cho nên chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ mê người.

Thủy triều yêu thú còn dài dằng dặc như vậy, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, hoàn toàn có thể tính kế lâu dài.