Chương 1349 Biến cố bất ngờ!(3)
Cho nên biện pháp ổn thỏa, tốt nhất vẫn phải không được xem tiêu diệt là mục tiêu.
Trừ phi, hai con yêu thú này muốn chết!
Phía sau, Tuyết Linh Báo mơ hồ cảm thấy không đúng.
Tu sĩ loài người hời hợt nhìn thôi đã thấy ghê tởm, đã chặn công kích của hai tên cùng giai, nó hoài nghi nghiêm trọng trước đó đối phương đã che giấu thực lực.
Một loại bất an lặng yên sinh ra trong lòng yêu thú nọ.
Dù sao, chênh lệch giữa trước sau quá lớn, cho dù Tuyết Linh Báo hơi chậm chạp, nhưng vẫn cảm giác được.
“A?”
Đột nhiên, Lưu Ngọc biến sắc.
Trong thần thức, có một con yêu cầm giương cánh vài chục trượng, đang chạy đến chỗ mình nhanh như chớp điện!
Chính là Hàn Thiên Ưng giống cái tam giai trung kỳ!
“Chỉ sợ tốc độ bay kiểu này, so với sau khi mình kích phát linh phù bảo mệnh, thì nó vẫn nhanh hơn không ít.”
“Nếu không muốn động đến “Thuấn Tức Thiên Lý phù”, cũng chỉ có thể đánh một trận!”
Tốc độ bay của đối phương so với tốc độ bay của mình, trong lòng Lưu Ngọc hiển hiện một đáp án mơ hồ.
Chỉ là Yêu tu tam giai trung kỳ, tất nhiên hắn không nỡ lòng sử dụng “Thuấn Tức Thiên Lý phù”.
Phù này có thể thoát ra ngàn dặm, chỉ cần không bị gieo dấu ấn truy tung, cho dù đứng trước sự truy sát của lão quái Nguyên Anh, hắn vẫn có khả năng chạy ra khỏi cửa tử.
Quý giá như thế nên tất nhiên không thể tùy tiện lãng phí.
“Nếu đã như vậy, thì chỉ có một con đường có thể đi.”
“Chẳng qua trước đó.”
Đồng tử của hắn phản chiếu bóng dáng hai tên Yêu tu, trong mắt Lưu Ngọc hiện lên quả quyết, tay áo lập tức đánh ra một quyền.
Vai trái thoáng nghiêng về sau, tay phải cách không đánh ra một chưởng.
Tóc dài bay múa, lòng bàn tay có một mảnh linh quang màu xanh phóng xạ ra, chiếu rọi trong phạm vi mười dặm.
Gần như ngay lập tức đã rơi vào thân thể Tuyết Linh Báo và Thanh Lang.
Cùng lúc đó, trong lòng Lưu Ngọc đã suy nghĩ.
Đan điền, chín đạo ngân khó có thể nhìn toàn cảnh hơi sáng lên, tất nhiên thần thông bản mệnh “Khô Héo” theo đó mà thi triển ra.
Khô Héo!
Một loại sức mạnh đặc biệt Tu sĩ Kim Đan khó có thể hiểu nổi, lập tức dọc theo quỹ tích thần thức tỏa định giáng lâm lên cơ thể mục tiêu.
Nếu không dùng bất cứ biện pháp che giấu nào, sẽ trực tiếp có hiệu lực đối với mục tiêu, nếu thế thì thần thông bản mệnh mình thì có vẻ quỷ dị quá mức.
Mặc dù đã dùng thanh quang che giấu, nhưng nó vẫn rất quỷ dị, tuy thế vẫn đủ để tu sĩ chấp nhận.
“Đây là pháp thuật quỷ dị gì, hay là thần thông?”
Thời gian ánh sáng màu xanh chiếu rọi, có một loại sức mạnh đặc biệt giáng lâm trên cơ thể Tuyết Linh Báo, Thanh Lang.
Ngay lập tức, hai con thú đã cảm thấy nhục thân suy yếu, yêu lực trì trệ, hình như ngay cả động tác tư duy cũng chậm đi không ít, tốc độ bay lập tức rớt xuống hai phần.
Thần thông do chữ kim kiểu triện tạo thành, quả thực đối với Tu sĩ Kim Đan là quá mức “Quỷ dị”, thậm chí còn không thể phát hiện được là đã dính chưởng như thế nào.
“Như thế, sẽ không bị vây công nữa rồi.”
Sau khi thi triển thần thông “Khô Héo”, Lưu Ngọc lấy “Nhất Khí Ngự Không phù” tông môn phát ra không chút do dự.
Hắn rót một tia pháp lực vào để kích phát, giây lát phù này đã đốt lên hóa thành tro tàn, một cỗ thanh khí đặc biệt phóng thích ra từ đó, bám lên bên ngoài cơ thể.
Giây tiếp theo, tốc độ bay của Lưu Ngọc tăng vọt, hiệu quả có ngay lập tức.
Vốn dĩ là đi được hai ngàn năm trăm dặm mỗi canh giờ, nay đã tăng lên tới ba ngàn dặm mỗi canh giờ, tương đương với tốc độ bay của Kim Đan hậu kỳ.
Nhất Khí Ngự Không phù, linh phù tam giai thượng phẩm, chỉ có hiệu quả đối với tu sĩ Kim Đan trở lên, trực tiếp ảnh hưởng lên trên người.
Chỉ cần tốc độ bay không có vượt qua bốn ngàn dặm mỗi canh giờ, là có thể gia tăng tốc độ bay năm trăm dặm mỗi canh giờ, hiệu quả kéo dài năm sáu canh giờ, tương đương với tăng tốc độ bay lên một cấp độ.
Một bên sử dụng linh phù nên tốc độ bay tăng vọt, một bên lại bị thần thông ảnh hưởng do đó tốc độ bay giảm mạnh.
Một tăng một giảm, chỉ vẻn vẹn mười mấy giây, Lưu Ngọc đã kéo khoảng cách giãn giữa hai con Yêu tu tam giai ra ba mươi, bốn mươi dặm, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi công kích.
Nhưng trong mấy giây đang dây dưa, tốc độ bay của Hàn Thiên Ưng giống cái triển khai toàn bộ, đã tới trong vòng năm mươi dặm.
“Sử dụng “Nhất Khí Ngự Không phù”, mà tốc độ vẫn chậm hơn nó một hai phần, không hổ là yêu thú phi cầm.”
Khi thần thức quan sát được đối phương, Lưu Ngọc có hơi cảm thán, chẳng qua hắn không có ý nghĩ dừng lại tới nghênh chiến ngay lập tức.
Mặc kệ là nghênh chiến hay là gì, cách yêu thú khác càng xa càng tốt. …
Cứ như vậy, Lưu Ngọc dần dần kéo dài khoảng cách với Tuyết Linh Báo, Thanh Lang tam giai sơ kỳ, nhưng lại từ từ bị Hàn Thiên Ưng tam giai trung kỳ đuổi kịp.
Trong lúc đuổi trốn đó, đã là một đoạn thời gian trôi qua.
Hàn Thiên Ưng giống cái đã tới gần mười dặm phía sau Lưu Ngọc, đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
“Vù vù!”
Hai cánh Hàn Thiên Ưng chấn động, lại sử dụng thủ đoạn lúc trước đã từng dùng, từng sợi từng sợi lông vũ màu đen như dao găm ngưng tụ lại, lít nha lít nhít vọt tới mục tiêu.
Yêu này vừa ra tay, Lưu Ngọc đã cảm thấy áp lực cực lớn, hoàn toàn khác với lúc trước đối đầu với Tuyết Linh Báo, Thanh Lang.
“Mấy trăm sợi lông đen, uy lực vượt qua đao gió của Thanh Lang đâu chỉ một phần hay nửa phần?”
Trong lòng hắn hiện lên ý nghĩ này, nhưng động tác trên tay không hề chậm đi.
Hắn lật bàn tay, Kim Ngọc hoàn đã xuất hiện ở lòng bàn tay.
Hai tay hợp lại vào giữa, khi tách ra thêm một lần nữa, thì đồng thời xuất hiện hai cái Kim Ngọc hoàn giống nhau như đúc.
Bất kể là từ nhìn từ các phương diện xúc cảm, uy thế, gợn sóng, đều gần như không có khác biệt.
Hai cái Kim Ngọc hoàn, đồng thời bắn ra từng sợi từng sợi hư ảnh, đắp lên thành một vách tường màu vàng kim thật dày trước người Lưu Ngọc.
Rõ ràng có thể cảm giác được rằng, bây giờ đã “nghiêm trọng” hơn lúc đối phó với hai con Yêu tu kia không ít.
“Keng keng keng!”
Từng sợi từng sợi lông vũ đen rơi xuống, uy lực vách tường màu vàng kim nhanh chóng tiêu hao, độ dày giảm nhỏ mà không dừng lại.