Chương 1352 Mắt trái Thái Dương, mắt phải Thái Âm!(2)
Từ trên xuống dưới, một bóng đen khổng lồ bao phủ Lưu Ngọc giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tuy thủ đoạn của yêu thú này đã bị phá vỡ, nhưng thời gian tiêu tốn lại cực kỳ quan trọng, điều đó có nghĩa là Lưu Ngọc đã mất tiên cơ!
Trong mắt tu sĩ nhân loại, chân thân ba trượng vô cùng cao lớn giờ phút này lại có vẻ nhỏ bé, yếu ớt.
Giống như con thuyền lẻ loi trên sông lớn, có nguy cơ thuyền hủy người vong bất cứ lúc nào.
Ý thức rõ tình cảnh của bản thân, tâm hồ Lưu Ngọc vẫn không chút rung động như trước, mọi cảm xúc tiêu cực đều bị đè nén xuống.
Hắn dùng hết toàn lực, đâm trường thương trong tay ra!
“Choang choang choang.”
Bóng dáng giao thoa, linh quang lấp lóe.
Mặc dù Hàn Thiên Ưng có huyết mạch bất phàm, cảnh giới cũng cao hơn một bậc, nhưng Lưu Ngọc không phải kẻ vớ vẩn, cố gắng hết sức bùng nổ thì vẫn chống đỡ được.
“Phù-”
Một đợt tấn công qua đi, cả hai kéo dài khoảng cách, Lưu Ngọc thở hắt ra một hơi thật sâu, trên trán xuất hiện mồ hôi lấm tấm.
Mặc dù bùng nổ toàn lực, nhưng dù sao chênh lệch thực lực vẫn còn đó, ngực và lưng hắn lại xuất hiện mấy vết thương mới.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thất bại và diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
“Không thể lúc nào cũng ở thế bị động được.”
“Phải chủ động xuất kích để giành quyền chủ động.”
Trong chớp mắt, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Lúc này, hắn không hề sinh ra suy nghĩ sợ hãi, mà là nghĩ làm thế nào để chiến thắng cường địch.
“Mặc dù cảnh giới đối phương cao, nhưng mình tu luyện cả ba đạo, chưa chắc không có sức đánh một trận!”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu Ngọc ngưng tụ, không chút do dự, lập tức lựa chọn ra tay.
Lực lượng thần thức vô hình vô chất trong nháy mắt hội tụ ở mi tâm, được nén lại theo một cách đặc biệt, ngưng tụ thành từng cây “Châm thần thức” nhỏ xíu như lông trâu.
Kinh Thần Thứ!
Về phương diện nguyên thần, Yêu tu tam giai bình thường đã không kém gì tu sĩ cùng cấp.
Đặc biệt là loại Yêu tu có huyết mạch bất phàm này, có lẽ phương diện nguyên thần càng mạnh mẽ hơn.
Để chắc chắn, lần này Lưu Ngọc tiêu hao rất nhiều thần thức, đồng thời ngưng tụ ra bảy “Kinh Thần Thứ”.
Bảy cây Châm thần thức vô hình vô chất liền bắn ra ngay khoảnh khắc chúng ngưng tụ, lần lượt vọt về phía Hàn Thiên Ưng.
Ý Thần thức vô hình vô chất, tốc độ vượt xa hầu hết pháp thuật, pháp khí, trong nháy mắt liền vượt qua khoảng cách hơn mười trượng đánh trúng mục tiêu.
Trong chiến đấu, thần thức luôn trải rộng khắp chiến trường, khoảnh khắc “Kinh Thần Thứ” xuất hiện, Hàn Thiên Ưng liền cảm thấy đau nhói một trận.
“Tấn công thần thức.”
Trong lòng yêu thú này kinh hãi, nhưng còn chưa kịp phản ứng, ý thức đã nhất thời mơ hồ, thân thể cứng ngắc tại chỗ.
Chẳng qua Hàn Thiên Ưng có tu vi tam giai trung kỳ, tương đương với Kim Đan trung kỳ, nguyên thần vốn đã vô cùng mạnh mẽ, chưa đến nửa giây đã khôi phục lại.
Nhưng bảy “Kinh Thần Thứ” nối liền không có khe hở, ý thức của nó rất nhanh liền rơi vào hoảng hốt, hoàn toàn không kịp để thực hiện bất kỳ động tác gì.
Lưu Ngọc cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay, pháp lực bên trong kinh mạch đan điền sôi trào mãnh liệt, lúc sử dụng Kinh Thần Thứ, thân hình đã biến mất tại chỗ.
Không sợ công kích!
Sau khi toàn lực bùng nổ, chỉ trong hai giây, hắn đã xuất hiện trước mặt Hàn Thiên Ưng, Lạc Nhật Kim Hồng thương đâm tới, nhắm ngay đầu Hàn Thiên Ưng.
“Xèo xèo xèo.”
“Leng keng.”
Lạc Nhật Kim Hồng thương vô cùng sắc bén, mạnh mẽ sát phạt rơi xuống đầu Hàn Thiên Ưng, lại bắn ra một ít tia lửa.
Giống như một khối sắt đập vào đá cứng, lực sát thương cực kỳ hạn chế.
“Phập”
Mũi thương cắm sâu vào da thịt nửa tấc, không thể nào tiếp tục tiến lên được.
“Yêu thể mạnh thật.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, chẳng qua động tác trong tay không dừng lại, toàn bộ công kích đều rơi vào một điểm.
“Phập phập.”
Khi Hàn Thiên Ưng khôi phục lại, trên đầu đã xuất hiện một cái lỗ thủng sâu hoắm, khí tức xung quanh thân thể hỗn loạn, uy lực và Linh áp cũng đã giảm đi rất nhiều.
Loại thương thế này nếu đặt ở trên người tu sĩ nhân loại chắc chắn có thể chết người, chỉ có thể vứt bỏ thân thể, thoát ra Kim Đan.
Nhưng đối với Yêu tu mà nói, đó chỉ là một vết thương tương đối nghiêm trọng, còn lâu mới đến trình độ chí mạng.
“Két-!”
Khi ý thức được xảy ra chuyện gì, Hàn Thiên Ưng tức giận kêu lớn một tiếng, nhìn Lưu Ngọc gần trong gang tấc, hung ác tàn nhẫn xông tới.
Ngoài sự tức giận, trong lòng yêu thú này cũng có một chút nghĩ mà sợ.
“Thần thông của tu sĩ nhân loại này sao lại quỷ dị như vậy?”
“Chẳng những Pháp Thể song tu đạt tới Kim Đan kỳ, mà ở phương diện thần thức cũng có trình độ như vậy!”
“Người này nhất định không phải người đơn giản.”
Lúc này, trong lòng Hàn Thiên Ưng vô cùng lo lắng, không có chút xíu coi thường nào.
Nó hiểu rằng lần tập kích trước đó của nó, nếu là Kim Đan sơ kỳ bình thường thì đã ngã xuống ngay từ vòng đầu tiên.
Cho dù hơi khó giải quyết một tí cũng không thể may mắn sống sót qua đợt tấn công thứ hai.
Một người có thể ngăn cản, chỉ bị một ít vết thương nhẹ, đồng thời dám chủ động xuất kích, người này nhất định không thể đối xử như tu sĩ bình thường.
Đây là một kẻ thù đáng gờm!
Nhận ra được điều này, Hàn Thiên Ưng đã thu hồi kiêu ngạo, bắt đầu nghiêm túc đối xử. …
“Oành.”
“Choang choang.”
Trong bầu trời đêm, hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhanh chóng giao phong với nhau, khoảng cách gần thiếp thân cận chiến.
Có máu tươi đỏ sẫm mang theo linh quang mơ hồ phát ra hương thơm từ trên trời rơi xuống, rắc xuống mặt đất.
Có những chiếc lông vũ đen nhánh bóng loáng, hoặc hư hại hoặc hoàn chỉnh từ trên trời chậm rãi bay xuống.
Có uy lực khiến người ta khiếp sợ bỗng nhiên nở rộ trên bầu trời.
Có tiếng nổ ran đinh tai nhức óc, không ngừng vang vọng giữa dãy núi.
“Vù vù.”
Mái tóc dài của Lưu Ngọc tung bay, ánh mắt như tia chớp.