← Quay lại trang sách

Chương 1436 Chốn cũ Kim quốc(2)

Nhưng cho dù có nhìn thế nào, hoặc là dùng thần thức âm thầm quét qua, nàng ta cũng chỉ có thể kết luận rằng đây là một thanh trường kiếm bình thường, không nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường.

“Giả thần giả quỷ.”

Trong lòng nữ tử này thầm mắng.

Sau đó không tiếp tục quan tâm, đồng thời cảnh giác xung quanh, thôi thúc pháp bảo “Thanh Hồn sa” bảo vệ đội ngũ tiến về phía trước.

Những tòa kiến trúc thưa thớt và dần biến mất không dấu vết.

Năm người bước vào sơn mạch tràn ngập yêu thú, hết thảy mọi thứ đều vô cùng xa lạ.

Cho dù là Kim Đan chân nhân, ngay cả khi đối mặt với yêu thú cấp thấp, cũng không thể không cẩn thận.

Để lộ tung tích, vậy coi như là đã thua một nửa.

Núi cao, nước chảy, đầm lầy, bãi cỏ, dòng suối, hồ nước.

Thần thức quét qua cảnh tượng trong phạm vi mấy chục dặm, tất cả đều xa lạ mà hài hòa, những cảnh tượng tự nhiên nguyên sinh khiến Lưu Ngọc cảm thấy vô cùng xa lạ.

Phảng phất từ nền văn minh, rồi từ đó biến thành hoang dại.

Mà trong cuộc đối đầu giữa văn minh và hoang dại, Thiên Nam đã nằm ở thế hạ phong.

Sau khi sử dụng “Thanh Hồn sa” để đi đường, những yêu thú cấp thấp hoàn toàn không thể phát hiện ra sự tồn tại của năm người bọn họ, ngay cả khi đến gần trong gang tấc, cũng không cách nào nhận ra.

Chính vì như vậy, chỉ có thể cảm nhận như một trận gió kì lạ.

Có điều năm người Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân, Mộ Vân Yên cũng không dám vì vậy mà bất cẩn, vẫn cố gắng hết sức để khắc chế Linh áp và hơi thở của bản thân.

Trong Tu Tiên Giới đầy tàn khốc này, nếu tu sĩ còn dám sơ sẩy bất cẩn, rất khó để có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan.

Năm người đều không phải cái gì mà “tiên nhị đại”, đều từng bước một từ tầng thấp nhất leo lên, đương nhiên sẽ không bất cẩn.

Cúi đầu phi hành về phía trước, bởi vì vẫn còn ở bên ngoài sơn mạch, cho dù là thời kỳ thú triều bạo phát, cũng chỉ có một vài yêu thú cấp thấp, cho nên độn tốc của năm người cũng không giảm đi quá nhiều.

Bởi vì địa điểm tụ tập của yêu thú tam giai đã được nói rất rõ ràng trong tin tức, hơn nữa trên đường đi cũng tránh xa những nơi Linh khí nồng nặc, dọc đường đi vẫn gió êm biển lặng.

Cứ như vậy, nửa canh giờ trôi qua, họ đã ra khỏi phạm vi Thiên Nam Tu Tiên Giới, năm người đã đi sâu vào trong sơn mạch hai ngàn dặm.

Đột nhiên, tia sáng của Mộ Vân Yên dừng lại, nàng ta sững sờ nhìn tòa kiến trúc đổ nát phía dưới.

Nàng ta dừng lại, Lưu Ngọc cùng với những người khác cũng không thể không dừng lại.

“Khu vực này vốn là vị trí của Kim quốc, nhưng hơn ba ngàn năm trước đã bị yêu thú chiếm đóng.”

“Tổ tiên của tiểu nữ tử vốn sinh sống ở nơi này, là người bản địa của Kim quốc.”

Mộ Vân Yên khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút u buồn.

“Đất cũ Kim quốc.”

Trong lòng Lưu Ngọc trong chốc lát hiện ra tư liệu về Kim quốc.

Hơn ba ngàn năm trước, khi đó Sở quốc vẫn chưa trực tiếp giáp ranh giới với Hoành Đoạn sơn mạch, trái lại Kim quốc mới chính là một trong những rào cản về phía Bắc.

Nhưng Kim quốc chỉ là một vương quốc tầm trung, bên trong chỉ có hai nhà Nguyên Anh tông môn, trên dưới cả nước cũng chỉ có hai vị tu sĩ Nguyên Anh, căn bản không cách nào chống đỡ được sự cuồng nộ của thú triều.

Chẳng kiên trì được mấy năm, toàn bộ lãnh thổ đã sụp đổ.

Thú triều mất đi trở ngại, lập tức mãnh liệt lao thẳng về phía Sở quốc, cuối cùng Huyền Minh Tông phải toàn lực chống đỡ khó khăn mới được dẹp xuống.

Chính bởi trận chiến với thú triều, Huyền Minh Tông tử thương quá nhiều tu sĩ tinh nhuệ, không ít tu sĩ Nguyên Anh bị trọng thương, mới bị ngũ tông lợi dụng thời cơ, cuối cùng rơi vào cảnh diệt vong.

Đương nhiên, những tu sĩ cấp thấp bình thường không được tiếp xúc với đoạn lịch sử này.

Họ chỉ nên biết đến những lịch sử đẹp đẽ đã qua, miêu tả ngũ tông đã anh dũng như thế nào, năm ấy đã có những cống hiến lớn đến thế nào.

Còn về Huyền Minh Tông, sử sách chính thức không đề cập đến một lời, tu sĩ cấp thấp cũng chẳng có bao nhiêu hiểu biết.

“Thì ra là vậy, thật không ngờ tổ tiên của tiên tử lại là người Kim quốc.”

“Có điều trước mắt trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, vẫn nên lấy nhiệm vụ làm trọng, không thích hợp dừng lại quá lâu.”

“Mong tiên tử nén đau thương.”

Im lặng hồi lâu, Thương Lâu lão đạo lên tiếng an ủi.

Mộ Vân Yên yên lặng gật đầu, nhưng lại đột ngột rời khỏi đội ngũ, phớt lờ Lưu Ngọc cùng mọi người kêu gào, cố ý bay về phía tòa kiến trúc đổ nát.

Bốn người đứng tại chỗ liếc mắt nhìn nhau, chỉ biết bất lực lắc đầu.

Có điều một vài yêu thú cấp thấp cũng không cách nào nhìn thấu thuật che mắt của Mộ Vân Yên, Lưu Ngọc và mấy người kia cũng không quá lo lắng.

May mắn, Mộ Vân Yên chỉ là đốt một ít tiền giấy và làm ra một vài động tác kì lạ, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn.

Có lẽ đây là phong tục Kim quốc, nữ tử này đang cúng bái dân chúng và tổ tiên thôi.

Trong phạm vi thần thức của Lưu Ngọc quét qua, hắn quan sát thấy Mộ Vân Yên không hề di chuyển, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nữ nhân này phát điên, lần hành động này sẽ kết thúc ngay khi vừa mới bắt đầu.

Chỉ dựa vào bản thân một người mà nói, muốn vượt qua Hoành Đoạn sơn mạch, khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều, chẳng có gì khác biệt so với việc tự đưa mình vào chỗ chết.

Hành động vào lúc này, chí ít Thất Quốc Minh đã phái khá nhiều tiểu đội, có thể phân tán phần nào sự chú ý của yêu thú, khiến cho việc vượt qua vòng phong tỏa dễ dàng hơn một chút.

“Xin lỗi các vị đạo hữu, tiểu nữ không thể kìm lòng được.”

Rất nhanh, Mộ Vân Yên đã hoàn thành cúng bái, xử lý sạch sẽ tro tiền giấy, sau đó trở về đội ngũ.

“Không sao, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

Mọi người hiện tại đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chỉ cần không làm gì quá đáng, cần nhẫn nhịn thì đều có thể nhẫn nhịn.

Đều là người mấy trăm tuổi rồi, sớm đã qua cái độ tuổi tự cho mình là trung tâm, mấy người họ đều tự duy trì một mức độ kiềm chế đáng kể.

Nếu chỉ là tế bái một lúc, vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Sau khi Mộ Vân Yên bước vào phạm vi của “Thanh Hồn sa”, không lâu sau đó, năm người lại tiếp tục khởi hành. …

Vật đổi sao dời, trăng sao dần dần mờ đi, một tia nắng ban mai xuyên qua màn đêm đen, thời khắc bình minh đã đến.