← Quay lại trang sách

Chương 1470 Chân thân đột phá

Loại cảm giác bởi vì thực lực không đủ, không cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, lại xuất hiện trong lòng một lần nữa.

“Xem ra, lại đến thời điểm nên tăng tu vi lên rồi.”

“Tu vi Kim Đan sơ kỳ đặt ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, vẫn có chút không đáng chú ý.”

“Cho dù là cửu phẩm Kim Đan, nhưng bị hạn chế tu vi, cũng khó có thể phát huy quá nhiều thực lực.”

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lưu Ngọc liền sờ nhẫn trữ vật một cái, một cái hộp ngọc lập tức xuất hiện trên bàn.

Toàn thân hộp ngọc hiện lên màu lam đậm, do linh ngọc thượng hạng chế thành, có tác dụng phòng ngừa linh lực của linh vật trôi đi.

Chỉ tính riêng giá trị của hộp ngọc, đã cần bốn, năm trăm viên linh thạch, tương đương với một cái pháp khí thượng phẩm, đây là thứ mà đa số tu sĩ cấp thấp khó có thể tưởng tượng tới.

Phối hợp với các loại Phong Linh phù, hộp ngọc màu xanh lam có thể bảo tồn linh vật mấy trăm năm, khiến cho hiệu quả cơ bản được bảo tồn hoàn hảo.

“Két -”

Linh áp ma sát, phát ra tiếng vang nhỏ bé, Lưu Ngọc nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, để lộ linh vật.

Toàn thân vật ấy có màu vàng nhạt, bên ngoài hiện lên một tầng kim quang, to bằng quả quýt, vô cùng xinh xắn.

Vỏ ngoài nhìn như vảy yêu thú, hiện từng cái vảy một.

Nó chính là Kim Lân Quả!

“Không tệ.”

Lưu Ngọc nhìn Kim Lân Quả, trên mặt hiện ra một nụ cười.

Hiện nay tu vi luyện thể và luyện khí cũng đã đạt đến Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.

Có điều bởi vì thời gian quá ngắn, phương diện luyện khí lại không có linh vật thích hợp, nên muốn đạt đến Kim Đan trung kỳ còn cần thời gian mấy năm.

Nhưng phương diện luyện thể, lại có thể thông qua Kim Lân Quả trực tiếp đạt đến.

Vật ấy có thể làm cho tu sĩ Kim Đan không trải qua tôi thể, trực tiếp rèn luyện một quãng thời gian, là đạt đến yêu cầu thấp nhất ngưng tụ Nguyên Anh.

Dùng để đột phá đến Kim Đan trung kỳ, đương nhiên không thành vấn đề.

Ban đầu dựa vào một tia “lực lượng Thái Dương”, Lưu Ngọc đã có thể đột phá đến Kim Đan trung kỳ.

Nhưng sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, hắn vẫn từ bỏ ý tưởng trước đó.

Muốn ngưng tụ “lực lượng Thái Dương”, nhất định phải tiến vào trạng thái “Chí cao chí thượng”, nhưng theo số lần tiến vào tăng lên, tác dụng phụ cũng sẽ càng nghiêm trọng.

Hơi bất cẩn là có thể lạc lối ở.

Vì vậy không tới trường hợp vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc vẫn cực kỳ thận trọng đối với việc sử dụng trạng thái kia.

Tạm thời ngoại trừ thôi diễn công pháp ra, hắn không dự định tiến vào trạng thái “Chí cao chí thượng”.

“Có bỏ có được, không phải bất cứ chuyện gì cũng có đánh đổi sao?”

Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.

Có thể đây chính là sự cân bằng trong cõi u minh đại đạo, một trong những pháp tắc vĩ đại nhất, tối căn bản nhất thế gian.

“Không biết theo tu vi tăng lên, hoặc là nguyên thần lớn mạnh, sức đề kháng của mình đối với tác dụng phụ có thể tăng lên một ít hay không?”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng xoa xoa Kim Lân Quả, suy đoán trong lòng.

Nguyên thần hắn từ Trúc Cơ cảnh đến Kim Đan cảnh, đã có sự trưởng thành không nhỏ, nhưng sức đề kháng với tác dụng phụ khi sử dụng “Trạng thái chí cao”, dường như cũng không tăng lên bao nhiêu.

Lưu Ngọc suy đoán, có lẽ là bởi vì chút tăng lên ấy, đối với “Trạng thái chí cao” mà nói, vẫn quá mức bé nhỏ không đáng kể.

Đương nhiên đối với bản thân hắn thì sự tăng lên ấy vẫn rất rõ ràng, phạm vi vô cùng to lớn.

“Như vậy liền dùng Kim Lân Quả, bắt tay đột phá phương diện luyện thể đến tam giai trung kỳ đã.”

Lưu Ngọc quyết định chủ ý, một lần nữa để Kim Lân Quả vào trong hộp ngọc, lấy bồ đoàn ra bắt đầu việc tu luyện hằng ngày.

Tuy cảm giác trạng thái rất tốt, nhưng thực ra vẫn không đến trạng thái hoàn mỹ nhất, hắn buộc phải tiến hành điều chỉnh một phen.

Loại chuyện trọng đại như đột phá cảnh giới, phải dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt. …

Sau khi tiến vào “Lăng Tiêu động” ba ngày, năm người tụ tập ở đại sảnh, tiến hành thảo luận chuyện sẽ chờ ở Lăng Tiêu động bao lâu.

Nếu muốn “Tránh đầu sóng ngọn gió”, thời gian chờ quá ngắn tự nhiên không thích hợp.

Bằng không sóng gió còn chưa qua, đi ra ngoài sẽ vẫn phải đối mặt yêu tu truy sát.

Mà đợi thời gian quá dài, cũng không thích hợp, như vậy sẽ bỏ qua một cái thời cơ tốt.

Thất Quốc minh lựa chọn lúc này bắt đầu “kế hoạch Trường An”, tự nhiên đã trải qua suy nghĩ đắn đo.

Phòng tuyến phong tỏa thứ mười ba,“Hắc Long quần sơn” có yêu tu hoá hình tọa trấn.

Mà tám năm sau, sẽ có một cơ hội, làm cho yêu tu trong cả tuyến phong tỏa, đều thả lỏng cảnh giác.

Bỏ qua cơ hội này, muốn xuyên qua “Vạn yêu đại trận” sẽ vô cùng khó khăn, cho nên tuyệt không thể bỏ qua.

Vì lẽ đó, năm người chỉ có thể chờ ở Lăng Tiêu động nhiều nhất tám năm.

Nhưng tính cả thời gian cần để vượt qua các cửa ải, thì năm người nhất định phải rời đi trước ba năm, năm năm chính là thời gian tối đa.

Bằng không rất có khả năng không tới được “Hắc Long quần sơn”, do đó bỏ mất cơ hội tốt.

“Như vậy, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây năm năm đi.”

“Lấy tính kiên trì của yêu tu, sau mấy năm không tìm được tung tích chúng ta, sẽ thả lỏng cảnh giác.”

“Thời gian chênh lệch không nhiều.”

Sau một phen thảo luận, Thương Lâu lão đạo đề nghị.

“Ừm.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu.

Hắn cũng tương đối hài lòng với thời gian này.

Vừa vặn có thể nhân cơ hội đột phá, sau đó ổn định cảnh giới, quen thuộc thực lực tăng trưởng sau khi đột phá.

“Vậy thì năm năm đi.”

Mộ Vân Yên, Cao Kiếm Hàn, Trác Mộng Chân cũng gật đầu đồng ý.

Chuyện quan trọng nhất đã thương lượng xong, năm người lại thảo luận một chút chi tiết nhỏ, sau đó từng người đi về phòng.

“Oanh!”

Theo từng cái cửa phòng to lớn đóng kín, trận pháp bảo vệ lấp lóe lên ánh sáng thâm thúy, phòng khách lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.

Lưu Ngọc là người rời đi cuối cùng.

Hắn nhìn phòng khách trống rỗng, ánh mắt đảo qua gian phòng của mấy người, sau đó dừng lại ở trên vách tường tràn ngập chữ viết, cuối cùng đứng dậy đi về phía gian phòng của mình.

“Vương Đình yêu tộc?”

Dựa theo con đường của năm người, sẽ không đi qua khu vực trung tâm của yêu tộc ở Thiên Nam, mà là đi dọc theo biên giới.

Hơn nữa Vương Đình yêu tộc, cũng không nằm ở Hoành Đoạn sơn mạch Thiên Nam, mà ở “Đông Hoang”. …