← Quay lại trang sách

Chương 1479 Linh lực bí ẩn

Thanh tẩy bụi bặm do tu luyện quá lâu trên thân thể.

Sau khi rửa mặt lại đổi một cái áo bào đen mới tinh, bắt đầu rửa bàn trà.

Nhìn gian phòng trống rỗng, cùng với bàn trà cổ xưa trong tay, bỗng nhiên Lưu Ngọc nghĩ đến Văn Thải Y.

“Được người ta hầu hạ quen rồi, đột nhiên phải tự mình làm, thật sự có chút không quen.”

Lưu Ngọc lắc đầu, cẩn thận rửa lại bàn trà, đóng kín trận pháp rời phòng.

Phóng tầm mắt ra, theo ánh sáng nhật thạch cung cấp nhìn lại, chỉ thấy phòng khách trống rỗng quạnh quẽ, ngay cả một bóng người cũng không có.

Nhìn thấy tình cảnh này, hắn không khỏi có chút thất vọng.

Hắn đang muốn âm thầm gặp mặt Mộ Vân Yên, xem có thể dùng Linh Thạch, đan dược… để đổi lấy “Kim Lân Quả Thụ” hay không.

Lần này chỉ có thể tìm cơ hội khác rồi.

Lưu Ngọc bất đắc dĩ cười cười, đi thẳng tới bàn đá giữa đại sảnh ngồi xuống, lấy ra bàn trà và lá trà, tự mình pha linh trà.

Trải qua nhiều năm thưởng thức, và cả việc mưa dầm thấm đất, nên trà nghệ của hắn cũng không kém.

Tuy vẫn không sánh được với vài nô tì nhưng cũng coi như dùng được.

“Phù -”

Lưu Ngọc nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Sương mù màu trắng nhạt bị thổi tan, nước trong ly dập dờn, gợn ra một vòng lại một vòng.

Vài lá trà màu tím đậm chìm nổi bất định ở, giống như chính hắn lúc này, thân ở thiên đường yêu thú, thân bất do kỷ, chỉ có thể mò mẫm lựa chọn con đường đi tiếp.

Tuyệt không thể thua, tuyệt đối không thể thua, thua chính là vạn kiếp bất phục!

Không chừa thủ đoạn nào, nhất định phải thắng!

“Ư -”

Lưu Ngọc yên lặng thưởng thức linh trà, cảm nhận sự cô tịch một thân một mình.

Trong lòng không những không cảm thấy ngột ngạt khó chịu, trái lại, dù không có ở tình huống đả tọa điều tức, cũng dần dần tiến vào trạng thái yên tĩnh.

Giờ khắc này, hắn lại nghĩ tới hai câu kiếp trước:

“Khi ta đến đỉnh cao liền phát hiện ra mình hoàn toàn cô độc.”

“Không người nói với ta, ngày đông giá rét cô tịch, làm ta run.”

“Ta ở chỗ cao. Đến tột cùng muốn như thế nào?!”

Cùng với:

“Khi ngươi trải qua bảy tầng cô độc, mới có thể trở thành cường giả chân chính.”

“Thế giới của chúng ta cũng bởi vậy mà sinh!”

Lúc này, Lưu Ngọc nhớ tới hai câu đó, lại có cảm nhận không giống nhau.

Ở trên Tiên lộ, mỗi một tu sĩ đều phải đối mặt với cô đơn và cô quạnh.

Theo tu vi tăng lên, đồng môn bằng hữu ngày xưa cũng dần dần chết đi, hoặc là càng đi càng xa.

Hồng nhan già đi, đậu đỏ mục nát, tất cả đều sẽ bị mai táng.

Cuối cùng chỉ còn lại cô độc.

Cô độc phiêu lưu!

Tiếp tục, con đường càng ngày càng cô tịch, nhưng mỗi một vị tu sĩ cấp cao, đều không thể phòng ngừa.

Bỗng nhiên nhìn lại, không có một bóng người!

“Haiz -”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười, lắc lắc đầu.

Bất tri bất giác, đã uống cạn một ấm linh trà, tĩnh tọa mấy canh giờ.

Hắn nhìn về phía gian phòng của bốn người, nó vẫn yên lặng như cũ, không biết bọn họ đang làm gì.

Bởi vì có trận pháp che đậy, nếu mạnh mẽ dò xét nhất định sẽ bị phát hiện, nên hắn cũng không có mạnh mẽ quan sát.

“Leng keng -”

Ấm trà va chạm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Lưu Ngọc đứng dậy, thu bàn trà vào nhẫn trữ vật, quét nhìn gian phòng của bốn người lần nữa, thấy vẫn không có dáng vẻ sắp mở ra, mới trở về phòng mình.

Không đổi được Kim Lân Quả Thụ, hắn cũng sẽ không ngừng tay như vậy.

Sau khi quyết định chủ ý, mỗi ngày tu luyện xong, đều chờ ở đại sảnh mấy canh giờ, nhìn xem có thể đơn độc gặp Mộ Vân Yên hay không.

Tuy hiệu quả kéo dài một trăm năm tuổi thọ của Kim Lân Quả chỉ dùng được một lần, lần sau dùng sẽ không có thêm nữa.

Hiệu quả luyện thể cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng với bản chất của linh vật tam giai cực phẩm, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút hiệu quả, vẫn có thể xem là một loại linh vật luyện thể tốt.

Đây là hi vọng khiến phương diện luyện thể tiến bộ nhanh chóng, dễ dàng, quyết không thể từ bỏ được.

Cho dù mất đi hiệu quả, Kim Lân Quả cũng có giá trị rất lớn, lấy tác dụng này trao đổi linh vật, sẽ rất có “lực cạnh tranh” . …

Bên trong Lăng Tiêu động yên tĩnh quạnh quẽ, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Sau khi hoàn thành tu luyện, ngày nào Lưu Ngọc cũng sẽ đến đại sảnh ngồi chờ một canh giờ, xem có thể gặp được Mộ Vân Yên hay không.

Chỉ tiếc hơn hai tháng trôi qua, thứ đổi được chỉ là lần lượt thất vọng.

Có điều hắn không quá để tâm nữa, rốt cục một tháng cuối cùng, sự tình cũng xuất hiện chuyển biến tốt.

“Ong ong”

Sau khi chấn động qua đi, ánh sáng lạnh lẽo trên vòng bảo vệ lấp lóe, bỗng nhiên mở ra một vết nứt.

Một nữ tu mặc trang phục thanh nhã, giống như thiếu nữ quý phái, nhẹ nhàng bước ra từ.

Chính là Mộ Vân Yên!

Thấy cảnh này, mắt Lưu Ngọc sáng lên, vẻ mặt lập tức bình thường, đứng dậy cười nói:

“Mộ tiên tử.”

“Tiên tử bế quan năm năm, lấy ánh mắt của Lưu mỗ đến xem, sợ là tiến bộ không nhỏ rồi!”

Gần năm năm trôi qua, tu vi Mộ Vân Yên vốn là Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, bây giờ càng thêm êm dịu trầm ổn.

Nếu không phải tu sĩ nhân loại từ Kim Đan hậu kỳ trở lên, sẽ bị “Vạn Yêu đại trận” phát hiện khóa chặt, sợ là đã có thể xung kích cảnh giới hậu kỳ.

“Thiếp thân hơi có chút tâm đắc mà thôi.”

“Mà Thanh Dương đạo hữu cũng có biến hóa không nhỏ nha.”

Mộ Vân Yên cười nói nhẹ nhàng.

Tuy rằng có “Ẩn Linh thuật” che đậy, nhưng nữ tử này tu luyện “U Mộng Tâm Kinh”, tự nhiên nguyên thần, linh giác mạnh mẽ và nhạy cảm hơn so với tu sĩ cùng cấp.

Cho dù bí thuật che đậy đến mức kín kẽ không một lỗ hổng, thì khi tiếp xúc gần, nàng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được biến hóa, hoàn toàn khác với năm năm trước!

Trong lúc nói chuyện, nữ tử này cũng tới gần bàn đá, ngồi xuống bắt chuyện với Lưu Ngọc, tự rót cho mình một ly linh trà.

Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, tình cảnh vô cùng vui vẻ.

Tuy bề ngoài Mộ Vân Yên là thiếu nữ, nhưng thực tế tuổi tác còn nhiều gấp đôi Lưu Ngọc, đương nhiên hắn sẽ không đối xử nàng như thiếu nữ rồi.

Dưới tình huống hắn cố ý dẫn dắt, đề tài dần dần chuyển sang Kim Lân Quả.

“Lưu mỗ đã dùng thử Quả Kim Lân Quả kia, thật sự có công hiệu mạnh mẽ như bên trong ghi chép.”

Lưu Ngọc thản nhiên nói.

“…”

Mộ Vân Yên cười mà như không cười, nghe vậy cũng không lập tức trả lời.

Dấu vết chuyển đề tài sang Kim Lân Quả có chút rõ ràng.

Hơn nữa thái độ đối phương nhiệt tình quá mức, lấy kinh nghiệm mấy trăm năm của nàng, liếc mắt đã nhìn ra mục đích.

“Kim Lân Quả Thụ sao?”

Nữ tử này suy đoán trong lòng.

Có điều nàng cũng không tính mở miệng trước, muốn để Lưu Ngọc chủ động nói ra.