Chương 1482 Tiên Phủ suy nghĩ sâu sắc(2)
Khí chất như tiên nữ trên trời xuống trần, không dính khói lửa nhân gian, đã không còn sót lại bao nhiêu.
Trái lại có một loại quyến rũ kinh người, trang phục cũng biến thành trưởng thành một chút.
Có điều lấy ánh mắt của tu sĩ Kim Đan, tự nhiên loại biến hóa này khó thoát khỏi pháp nhãn, vừa nhìn là có thể nhìn ra Trác Mộng Chân đã mất Nguyên Âm xử nữ.
Về phần người kia là ai?
Chuyện này cũng không khó suy đoán.
Trong ba tên nam tu, một người là lão đạo mũi trâu, một người là kiếm tu không vì ngoại vật mà lay động.
Loại trừ đi hai người, là ai liền rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt mấy người có chút quái dị, đồng loạt nhìn về phía Lưu Ngọc, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều sâu xa.
“Không phải Hợp Hoan môn và Nguyên Dương tông vẫn luôn đối địch sao?”
“Hơn nữa căn cứ tin tức, trước kia Trác Mộng Chân và Thanh Dương còn có chút quan hệ?”
“Làm sao lại cùng nhau?”
Trong lòng mấy người không hiểu.
“Các vị đạo hữu, mấy năm không gặp, mọi người vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Xin mọi người chờ một lát, Lưu mỗ thu hồi trận pháp trước đã.”
Sắc mặt Lưu Ngọc như thường, không cảm thấy chột dạ chút nào, bình thản chào hỏi.
Tình yêu nam nữ là chuyện thường tình, hắn không cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.
Mà khi di chứng công pháp phát tác, đối phương lại có Nguyên Âm xử nữ, song tu vô cùng có ích đối với hắn, cớ sao hắn không làm?
Nếu như hắn không nhớ lầm, mấy chục vạn năm trước từng có một vị thần “Dương” tôn giả, chí hướng lúc sống chính là ngủ với nữ tu khắp thế gian, tuyên ngôn “độc chiếm thiên hạ”.
Lưu Ngọc chào hỏi nhẹ như mây gió, sau đó lấy ra lệnh bài kích phát trận pháp, lấy ra từng cái trận bàn trận kỳ đã bố trí xuống, thu hồi “Huyễn Diệt Tam Nguyên Trận”.
Sau đó, mới đi đến giữa đại sảnh, năm người vây quanh bàn đá màu đen ngồi xuống.
“Chư vị, kỳ hạn năm năm đã qua, chúng ta cũng đến lúc xuất phát rồi.”
Thương Lâu lão đạo tỏ vẻ trịnh trọng, chậm rãi nói.
Ánh mắt hắn đảo qua Trác Mộng Chân và Lưu Ngọc, âm thầm chau mày, cảm thấy có chút vướng tay vướng chân.
Cho dù tổng hợp tin tức của Thất Quốc Minh và năm tông lại, thì tin tức đối với các phòng tuyến phong tỏa, vẫn có rất nhiều chỗ không minh bạch, tồn tại lượng lớn khuyết thiếu và trống không.
Nếu như mạo muội đi bừa, rất có khả năng toàn quân bị diệt.
Dưới tình huống như vậy, phái ra một người đi đầu “dò đường”, mới là lựa chọn tốt nhất, có thể giảm thiểu nguy hiểm cho đội ngũ.
Ban đầu Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân có tu vi thấp nhất, Thương Lâu lão đạo đã tính toán trong lòng, chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt để cho hai người lần lượt “dò đường”.
Nhưng sau khi liên tiếp thông qua ba cái phòng tuyến phong tỏa, thực lực Lưu Ngọc lại có bất ngờ.
Hắn âm thầm so sánh, dưới tình huống không chắc chắn, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ dự định ban đầu.
Đúng lúc đó, Trác Mộng Chân phạm vào sai lầm lớn, Thương Lâu lão đạo liền nắm lấy cơ hội để nói chuyện của mình, cố ý biểu hiện bất mãn trong lòng ra.
Định dùng lý do này, ép cô ta dò đường, giảm thiểu nguy hiểm cho mình.
Tuy Thanh Hư phái và Hợp Hoan môn, vẫn là quan hệ minh hữu.
Nhưng lúc này không liên lạc được tông môn, rất nhiều ràng buộc đã mất đi hiệu quả, chút quan hệ này đã sớm không lo nổi.
Lão hơi biểu hiện ra một điểm ý nghĩ, mấy người khác hiểu ý, không biết vô tình hay cố ý phối hợp.
Đều thể hiện ra sự bất mãn đối với Trác Mộng Chân, từng chút một gây áp lực vô hình.
“Có chút khó làm rồi.”
Thương Lâu lão đạo nhìn hai người, âm thầm thở dài.
Thanh Dương lão ma không chỉ có thực lực kinh người, hơn nữa Nguyên Dương tông và Tàn Nguyệt cốc có truyền thống minh hữu.
Nếu thật sự đến thời khắc mấu chốt, khả năng Cao Kiếm Hàn sẽ đứng ở bên đối phương.
Nếu hai tên có lực chiến mạnh mẽ đứng ở một bên, cộng thêm Trác Mộng Chân nữa, sẽ thành “đại đa số” trong đội ngũ, đề nghị gì cũng phải thông qua Lưu Ngọc đồng ý.
Trong đảng không phái, thiên kỳ bách quái!
Cho dù đối mặt yêu tu uy hiếp, thì bản tính câu tâm đấu giác của tu sĩ nhân loại vẫn không thay đổi, nội chiến đã sớm bắt đầu!
“Năm năm trôi qua, lấy sự kiên trì của yêu tu, hiện tại đã gần như rút lui rồi.”
“Cho dù không từ bỏ tìm kiếm, cũng nhất định thư giãn rất nhiều, chính là thời cơ tốt để xuất phát.”
Lưu Ngọc gật đầu, chậm rãi nói.
Hắn không biết suy nghĩ trong lòng Thương Lâu lão đạo, có điều lúc trước song tu cùng Trác Mộng Chân, ngoại trừ “linh lực Nguyên Âm” trông mà thèm ra, hắn cũng thực sự có cân nhắc kết bè kết đội.
Nữ tử này muốn mình chống lưng, không đến nỗi bị trở thành quân cờ vứt bỏ, tất nhiên sẽ kiên định đứng ở bên mình.
Cứ như vậy, hắn lập tức nắm giữ hai phiếu, quyền lên tiếng không phải càng lớn hơn sao?
“Có lúc, muốn đạt được mục đích, chỉ có thực lực là chưa đủ, mà còn cần tính toán thông minh!”
Ánh mắt Lưu Ngọc âm thầm xẹt qua mấy người, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Mặc dù có chút bài xích, nhưng thực lực không đạt tới trình độ nhất định, vẫn không thể không chấp nhận, đồng thời gia nhập vào.
Lợi dụng tất cả sức mạnh có thể lợi dụng!
Tránh né ở Lăng Tiêu động năm năm, là kế hoạch mà tất cả mọi người đều đồng ý, lúc này đưa ra ý kiến xuất phát, cũng không có ai phản đối cả.
Năm người trò chuyện vài câu, lại đạt thành nhất trí chung lần nữa, tất cả đều gật đầu đồng ý.
“Như vậy, chúng ta lên đường thôi.”
Bỗng nhiên Lưu Ngọc đứng dậy, quét nhìn mấy người, trầm giọng nói.
“Ừm.”
Mấy người đều gật đầu, sau đó yên lặng đứng dậy.
Những đồ vật cần sớm thu dọn, cũng đã thu dọn xong, sau khi thương nghị vài câu, năm người lập tức xuất phát.
Dọc theo thông đạo chật hẹp khi đến, di chuyển từng bước một về phía mặt đất.
Lại phải đối mặt nguy hiểm, nên trên mặt mỗi người đều có chút trầm trọng, không có tâm tư nói chuyện phiếm.
“Cộp cộp”
Bên trong lối đi hẹp, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng, liên tiếp vang lên.
Trong lúc tiến lên, Trác Mộng Chân cố ý đi ở phía sau, cách Lưu Ngọc không xa.
Thỉnh thoảng nàng lại quay đầu lại, quăng tới ánh mắt tìm kiếm, như là đang nhắc nhở, không nên quên giao dịch lúc trước.
Lưu Ngọc âm thầm nở nụ cười trong lòng, có điều trên mặt lại khẽ gật đầu, để nữ tử này yên tâm.
Thấy vậy, trong lòng Trác Mộng Chân cũng coi như an tâm không ít, bước chân cũng nhẹ hơn một chút.
Chỉ chốc lát sau, năm người đã tới đến cuối đường, bị một bức tường đất dày đặc ngăn cản đường đi.
Mộ Vân Yên không chần chờ, lập tức lấy ra lệnh bài khống chế trận pháp màu xanh, liên tục đánh vào mấy đạo pháp quyết.
“Ong ong”
Lệnh bài màu xanh hơi rung động, một đạo ánh sáng màu xanh bắn vào vách tường.
“Ầm ầm ầm”
Đợi khoảng hai, ba giây, vách tường run lên một hồi, sau đó chậm rãi tách về hai bên.
Từng tia sáng dìu dịu, chiếu ra từ trong khe hở
Thời gian trôi qua năm năm, Lưu Ngọc xuyên qua khe hở, lại nhìn thấy cảnh tượng ngoại giới lần nữa.
Bầu trời xanh, mây trắng, núi xanh, nước xanh.