← Quay lại trang sách

Chương 1486 Nói chuyện trong rừng(2)

Vẫn cứ được tự do, muốn đi bất kỳ địa phương nào cũng không bị ngăn cản.

Các loại khẩu hiệu, thông qua một vài con đường đặc thù truyền vào, ngay cả Lưu Ngọc cũng có nghe thấy.

Có điều, tự nhiên tu tiên giới Thiên Nam cũng đã sớm lấy thủ đoạn tương tự ứng đối.

Thông qua tài nguyên dụ dỗ yêu tu làm phản, thậm chí âm thầm bồi dưỡng con non, dùng đủ các loại thủ đoạn đặc biệt.

“Chuyện có thể dự đoán chính là, bất kể kế hoạch thành công hay là thất bại, nhất định liên minh sẽ mất đi một vài quân cờ.”

“Lần đánh đổi này thật sự không nhỏ.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc lắc đầu, trong lòng có mấy phần trầm trọng.

“Không biết các đội ngũ khác, có mấy đội có thể đi tới nơi này, có chuẩn bị sắp xếp hay không?”

Bỗng nhiên Trác Mộng Chân nói.

Vì phòng ngừa tất cả bị diệt, chín chi đội ngũ không có bất cứ liên hệ gì, năm người cũng không biết bất kỳ tin tức gì của các đội ngũ khác.

Trước khi lên đường, Thiên Phong lão tổ và Hợp Hoan môn Chân Quân đã nghiêm nghị cảnh cáo, cấm chỉ liên hệ các đội ngũ.

Dứt lời, nhưng thật lâu không có đáp lại, bầu không khí lại có chút tẻ nhạt.

Mấy người sợ nữ tử này sinh ra ý nghĩ kỳ quái gì đó rồi làm hỏng đại sự, nên không để ý đến.

Vẻ mặt Trác Mộng Chân trở nên cứng ngắc, rõ ràng có chút lúng túng.

“Chúng ta không thể nào biết được tình huống của các đội ngũ khác.”

“Nhưng nếu liên minh không có phương thức nào khác xuyên qua Hắc Long quần sơn mà nói, đến lúc đó các đội ngũ khác chạy tới cửa ải này, cũng sẽ hiện thân.”

“Nói không chừng lúc này các đội ngũ khác cũng đang chờ như chúng ta, chính là đang quan sát tình huống.”

Lưu Ngọc thuận miệng nói.

Nhận chỗ tốt của nữ tử này rồi, để người ta lúng túng quá cũng không được, đồng thời cũng làm cho bầu không khí không đến nỗi quá quái lạ.

Lưu Ngọc còn chưa dứt lời, đã cảm ứng được một tên yêu tu tam giai đi qua, hắn vội vã lắc mình trốn phía sau cây.

“Ngày mừng thọ của Hắc Giao Vương sắp tới, các yêu tu tới chúc mừng thật nhiều.”

“Chỉ trong mười mấy hai mươi giây ngắn ngủi, đã có hai tên bay qua, không biết ngày mừng thọ còn có bao nhiêu nữa?!”

Sau khi cảm ứng được linh áp của yêu tu biến mất, Thương Lâu lão đạo chau mày.

Cho dù “Vạn Yêu đại trận” tạm thời không có tác dụng, nhưng nếu bị một con yêu tu phát hiện, sẽ chính là kết quả thân tử đạo tiêu, từ đó có thể tưởng tượng được áp lực mấy người gặp phải lúc này.

“Như vậy lúc hành động, trọng trách “dò đường” sẽ giao cho Trác đạo hữu đi.”

“Đạo hữu cần phải cẩn thận, đương nhiên tin tức cũng phải truyền về đúng lúc.”

Thương Lâu lão đạo chuyển đề tài nói.

Sau khi tranh đấu tâm lý được mấy phút ngắn ngủi, ý nghĩ tham sống sợ chết lại chiếm thượng phong.

Trong lòng người này cũng vô cùng thản nhiên, ban đầu lão bởi vì Linh dược kéo dài tuổi thọ mà mạo hiểm, đương nhiên phải giảm thiểu tối đa nguy hiểm.

“…”

Nghe vậy, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, nhưng không nói gì.

Hắn cầm “Nguyên Âm xử nữ” của Trác Mộng Chân, trong ba năm này hắn thực sự là nói được làm được.

Không để cho nữ tử này tứ cố vô thân, một mình đảm đương nhiệm vụ “dò đường”, mà là do mấy người thay phiên nhau đến làm.

Chỉ là số lần của nữ tử này, hơi có thêm mấy lần mà thôi.

Dù sao thực lực nàng yếu nhất, pháp bảo “Thanh Hồn Sa” cũng không phải không thể thay thế, một vài bí thuật khác cũng có thể đưa đến hiệu quả tương đồng.

Chớ đừng nói chi là lúc trước còn phạm vào sai lầm lớn.

Đổi một góc độ khác mà nói, cuối cùng cũng phải có tu sĩ “dò đường”, đề phòng đột nhiên xuất hiện chuyện không may, làm cho đội ngũ toàn quân bị diệt.

Mà tu sĩ dò đường phải chịu nguy hiểm cao nhất, khả năng tử vong lớn nhất, tự nhiên nên do tu sĩ có tác dụng nhỏ nhất, sau khi chết cũng ít ảnh hưởng đến đội ngũ đảm đương.

Mà tu sĩ như vậy, trong năm người không nghi ngờ chính là Trác Mộng Chân.

Về điểm này, bốn người bao gồm cả Lưu Ngọc ở bên trong cũng đều nhất trí.

Tuy rằng cầm “Nguyên Âm xử nữ “, nhưng cũng không có ý nghĩa là phải toàn lực giúp đỡ, không hề bảo lưu gì.

Lưu Ngọc tự hỏi, trong ba năm nay số lần hắn nói chuyện giúp Trác Mộng Chân cũng đã không ít, xem như là hoàn thành lần giao dịch đó.

Bởi vậy lúc này không có bất kỳ chột dạ hoặc hổ thẹn nào.

Cho dù có lúc di chứng công pháp phát tác, nhưng hắn không phải tu sĩ dùng nửa người dưới suy nghĩ, chắc chắn sẽ không bởi vì sắc đẹp, mà ảnh hưởng phán đoán.

Trước sau hắn vẫn lấy lợi ích của mình làm đầu.

Trác Mộng Chân là tồn tại có thực lực yếu nhất, tác dụng ít nhất, đúng là người thích hợp nhất lần này, đồng thời phải có người đi dò đường.

Cho dù có Lưu Ngọc chống đỡ, ba người khác cũng sẽ không đồng ý, vì lẽ đó không cần phải do dự.

Vấn đề này, lúc trước cũng đã sớm nói rồi, đổi lấy ba người còn lại “tha thứ”, mới để nữ tử này trong ba năm qua mạo hiểm ít một chút.

Nghe được lời nói nhìn như quan tâm của Thương Lâu lão đạo, Trác Mộng Chân hầu như nhìn về phía Lưu Ngọc theo bản năng, nhưng chỉ nhìn thấy một gương mặt không hề có cảm xúc. Nhìn về phía phương xa như là không nghe nói gì hết.

“…”

“Quả nhiên, sư tôn nói không sai, bản tính của nam tu đều giống nhau.”

Sắc mặt Trác Mộng Chân trở nên rất khó coi, nhưng chỉ có thể cố nén phẫn nộ và bất mãn, nhẹ nhàng gật đầu đến mức không thể nhận ra.

Sắc mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, tâm hồ không hề dao động.

Coi như không quay đầu lại, dựa vào linh giác nhạy cảm, cũng có thể cảm giác được một luồng ánh mắt phẫn nộ, rơi vào trên người mình.

Nhưng hắn không có bất kỳ sự nhẹ dạ nào, cũng không có ý nghĩ giải thích.

Lẽ nào chỉ vì một lần song tu mà đối phương coi như nữ nhân của mình, muốn mình chăm sóc sao?

Quả thực buồn cười.

Lần song tu đó chỉ là một hồi giao dịch mà thôi, trên bản chất không khác gì với đi thanh lâu.

Chỉ có điều đối tượng là nữ tu Kim Đan, hơn nữa vẫn còn một thân xử tử, đồng thời có linh lực Nguyên Âm nồng nặc mà thôi.

Nghiêm chỉnh mà nói, trong lúc song tu, đối phương cũng nhận được chỗ tốt.

Đồng thời trong ba năm qua, Lưu Ngọc hoặc ít hoặc nhiều chống đỡ, đã hoàn thành nội dung giao dịch.

Vì vậy cũng không thiệt thòi đối phương cái gì, hoàn toàn không cần thiết nhẹ dạ.

Đương nhiên “giọt máu đầu” xem như nặng nề hơn, Lưu Ngọc cũng không phải người không có nhân tình như vậy, hắn vẫn có thể nhìn tình huống ra tay.