← Quay lại trang sách

Chương 1503 Dường như cách thế!

Ngày mừng thọ của Hắc Giao Vương, hơn nửa yêu tu đi tham gia tiệc mừng thọ, hút hết phần lớn lực lượng canh phòng tuyến phong tỏa.

Hơn nữa một đường đi tới, tuy gặp phải không ít yêu tu, nhưng Lưu Ngọc lại nhạy cảm phát hiện, bên trong không có “Cao thủ hàng đầu” như “Trường Phong chân nhân”,“Thanh Vi chân nhân”, các loại Kim Đan đỉnh cấp, hoặc là tam giai đỉnh phong như Băng Giao Bích Ba đàm.

Nếu gặp phải loại yêu tu này, cho dù lấy thực lực hiện tại của hắn, sợ là cũng rơi vào hạ phong.

Khi đó liền phiền phức.

Có điều cũng rất dễ hiểu, muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của yêu vương, không phải yêu tu nào cũng có tư cách.

Ít nhất phải có cảnh giới cao, hoặc là huyết mạch bất phàm.

Hắc Giao Vương là tuyệt thế đại yêu có hi vọng Hóa Thần, nếu như có thể gặp mặt một lần, tự nhiên tương lai sẽ có nhiều chỗ tốt.

Nhưng yêu tu mạnh mẽ đi tham gia ngày mừng thọ, thì tuyến phong tỏa vẫn cần phải canh giữ như cũ, để lại những yêu tu này, tự nhiên mọi mặt đều có chênh lệch.

Như vậy cũng rất dễ hiểu tình huống trong trận pháp lúc này.

Dù sao phòng tuyến phong tỏa cũng vững như thành đồng vách sắt, đã rất nhiều năm rồi không có tu tiên giả nhân loại lay động, phần lớn yêu tu đều thả lỏng cảnh giác.

Trong lúc phi hành Lưu Ngọc vẫn nhìn về phương xa.

Phía sau, nhưng có yêu khí nồng nặc đuổi tới, bên trong tràn ngập từng đạo khí tức yêu tu tam giai.

Vô số yêu khí tụ tập lại một chỗ, hình thành một đám mây đen lớn, chỉ cần hắn dừng lại một chút, sẽ bị thuỷ triều mãnh liệt nhấn chìm.

Có điều theo thời gian trôi qua, Lưu Ngọc dần dần kéo dài khoảng cách cùng mây đen phía sau.

Lôi đình, độc khí, băng sương, các thủ đoạn công kích làm người ta hoa cả mắt, đều bị vòng tròn màu vàng trôi nổi ở phía sau và hỏa thuẫn màu xanh ngăn cản.

Coi như đột phá hai đạo phòng ngự, cũng sẽ bị trường thương màu vàng óng dễ dàng đánh tan.

Mười lăm dặm, mười dặm, tám dặm.

Mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi bao phủ của Vạn Yêu đại trận, Lưu Ngọc chợt nhìn thấy có hai tên yêu tu tam giai sơ kỳ, ngăn cản trên đường mình tiến lên.

Đây là một con hoàng ngưu mọc ra hai sừng, cùng một con ngựa trắng mọc ra một sừng.

Hình thể hai con đều khoảng mười một, mười hai trượng, nhưng cảnh giới lại chỉ là tam giai sơ kỳ.

“Ồ?”

Trong mắt Lưu Ngọc lóe ra một tia không hiểu, không hiểu vì sao hai con yêu tu này còn dám lấy thân thể ra ngăn cản mình tiến lên.

Chẳng lẽ chúng không sợ chết?

Thần thức tiếp cận Kim Đan đỉnh phong có thể cảm nhận rõ ràng được, hai con yêu tu đang dùng thần thức trao đổi.

Hai con yêu tu này giao lưu nhiều như vậy, nhưng hắn cũng không nhìn ra hai yêu này không rõ ràng thực lực của mình.

“Tu sĩ nhân loại”

Con ngựa trắng một sừng ồm ồm mở miệng, không ngờ lại biết nói tiếng người, hơn nữa còn là ngôn ngữ thông dụng của tu tiên giới.

Chỉ là tuy giọng nói yêu tu này rất lớn, nhưng linh áp và khí thế tam giai sơ kỳ, ở dưới khí thế như cầu vồng, uy chấn bầy yêu của Lưu Ngọc, lại hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Trong lúc mở miệng, ngữ khí của nó mang theo sự run rẩy nhỏ bé không thể nhận ra, có một loại cảm giác sức lực không đủ.

Lưu Ngọc hết sức quen thuộc với loại ánh mắt và ngữ khí này.

Đây là ánh mắt của kẻ yếu!

Hắn hoàn toàn không có hứng thú nghe yêu tu này nói hết lời.

“Bản tọa rất muốn biết, bọn ngươi không sợ tử vong sao?”

Lời còn chưa dứt, Lưu Ngọc đã vung Lạc Nhật Kim Hồng Thương lên, bắn ra mấy trăm đạo thương mang màu vàng.

Thương mang nhanh chóng dây dưa, ngưng tụ, hình thành mấy chục đóa thương liên màu vàng, bắn về phía hai yêu.

Lấy cảnh giới lúc này của hắn, và trình độ khống chế linh lực tăng lên, ít nhất uy lực thương liên tăng lên gấp mười lần so với lúc trước.

Mỗi một đóa thương liên màu vàng, chỉ hơi yếu hơn phép thuật tam giai trung phẩm một bậc.

Mấy chục đóa chính là mấy chục đạo phép thuật tam giai trung phẩm, đối với hai con yêu tu tam giai sơ kỳ có huyết thống phàm yêu mà nói, đó không khác nào tai ương ngập đầu!

Kim sắc thương liên mới bay được một nửa, đã có một đạo linh quang màu xanh xuyên thấu qua, trong nháy mắt soi sáng trên người hai yêu.

Khô Uy!

Thời điểm này còn dám đứng ra, hiển nhiên hai yêu sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Lưu Ngọc không có thời gian dây dưa, vì vậy vừa ra tay liền thi triển toàn lực, muốn một kích tất sát!

Ngựa trắng một sừng còn chưa nói hết lời, liền lần lượt nhìn thấy kim quang và ánh sáng màu xanh tỏa ra, sau đó yêu khu tự dưng truyền đến cảm giác suy yếu.

Từng đạo công kích làm nó sợ hãi đang nhanh chóng tiếp cận.

“Là loại thần thông quỷ dị kia -”

Ngựa trắng một sừng cay đắng thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó độc giác trên trán nó lóe lên linh quang màu trắng, chỉ có thể toàn lực lực phát ra một đòn mạnh nhất của bản thân.

Hi vọng có thể sống sót trong tay tu sĩ nhân loại đáng sợ này.

Thực ra hai yêu cũng muốn tránh né, nhưng chức trách không cho phép chúng nó làm vậy, nhất định phải thời khắc chấn giữ tại bình phong.

Những yêu tu khác có thể làm như thế, nhưng chúng nó lại không thể.

Bằng không để tu tiên giả Thiên Nam vượt qua, các yêu tu khác có thể chối bỏ trách nhiệm, nhưng chúng nó thì không cách nào.

Đến thời điểm yêu vương trừng phạt, sẽ càng hoảng sợ hơn so với tử vong.

Muốn sống không được, cầu xin cũng không thể!

“Oanh oanh oanh”

Kim liên rực rỡ như là pháo trong bầu trời đêm, trong nháy mắt chiếu sáng phạm vi mấy chục dặm.

Nhưng hai đạo yêu khí và linh áp bên trong lại đang nhanh chóng trở nên suy yếu, cuối cùng đều biến mất không còn tăm hơi.

Đầu tiên là “Khô Uy”, tiếp theo là “Kim sắc thương liên”.

Hai tên yêu tu có huyết thống phàm yêu, ở dưới một kích toàn lực của Lưu Ngọc, trực tiếp bị chém giết tại chỗ, căn bản không có nào cách ngăn cản bước chân của hắn.

“Bản mệnh thần thông và bản mệnh pháp bảo phối hợp lại, đúng là có thể đưa đến hiệu quả càng tốt hơn so với sử dụng đơn độc.”

“Càng ở thời khắc mấu chốt, càng phải nhanh chóng đánh chết đối thủ.”

Lưu Ngọc lạnh lùng đảo qua vị trí lúc trước của hai yêu, sau đó thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xẹt qua phía trên.

Từ khi ra tay đến khi giết chết, động tác liền một mạch, không có chút dừng lại nào.

Đang lúc nguy hiểm nên hắn không có ý nghĩ thu thập chiến lợi phẩm.

Yêu đan của hai yêu bị phá nát, thi thể chia năm xẻ bảy, không đáng vì thế mà dừng lại.

Năm dặm, bốn dặm, ba dặm.

Theo khoảng cách tới bình phong càng ngày càng gần, tâm thần Lưu Ngọc cũng càng căng thẳng, không có nửa điểm thả lỏng.