Chương 1518 Kiểm kê thu hoạch, Hỏa Diễm Thế Giới(2)
Có điều Lưu Ngọc đối với những chuyện này như xe nhẹ chạy đường quen, vẻ mặt bất biến, tiếp tục đánh ra từng đạo pháp quyết.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, sóng thần thức bên trong hắc khí không ngừng giảm nhỏ, cho đến khi biến mất không còn tăm hơi.
Theo Lưu Ngọc đánh ra một đạo pháp quyết cuối cùng, âm khí ngưng tụ gần như thực chất, nhất thời tản ra một lần nữa, trở về bên trong Vạn Hồn Phiên.
Tại chỗ, chỉ trôi nổi một cái tinh phách hình thú to bằng đầu người.
Nhìn kỹ, chính là một con Tử Độc Tích thu nhỏ lại vô số lần.
Tuy chỉ là ngưng hình, nhưng phần lớn hình thể tinh phách cũng đã bị nhuộm thành màu đen.
Yêu khí vốn vô cùng nồng nặc, lúc này cũng đã trở nên cực kỳ mỏng manh, trái lại tràn ngập quỷ khí thăm thẳm.
“Không tệ.”
“Sau khi trải qua một phen luyện hóa, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sức chiến đấu ở khoảng tam giai trung kỳ, lần này uy năng Vạn Hồn Phiên có thể tăng lên không ít.”
“Thế nhưng trước mắt chỉ là luyện hóa qua loa, khoảng cách đến thành hình chân chính còn cần một khoảng thời gian nữa.”
“Nhất định phải đặt ở trong Vạn Hồn Phiên uẩn nhưỡng, chờ chân chính lột xác thành ác quỷ mới có thể vận dụng.”
Nhìn “kiệt tác” trước mắt mình, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng khá là thoả mãn.
Mặc dù nhìn hơi tà ác, không rõ ràng, nhưng thực lực tăng lên lại là chân thực.
Không cần ôn dưỡng như nào, chỉ cần không ngừng thu thập các loại nguyên thần hoặc là tinh phách, là có thể nhanh chóng tăng cao uy năng.
Tính tổng thể mà nói, hắn tương đối hài lòng với pháp bảo Vạn Hồn Phiên này.
Theo số lượng tu sĩ và yêu tu bị chém giết tăng lên, uy năng bảo vật này cũng sẽ tăng lên theo, không theo tu vi mình tăng lên mà bị loại bỏ.
Có thể dự đoán là nó không giống các pháp bảo khác, tương lai của Vạn Hồn Phiên là vô cùng khả quan.
“Trong lúc xuất thủ, quỷ khí um tùm.”
“Không biết có bị người ta hiểu lầm, cho mình là tu sĩ ma đạo hay không?”
“…”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng lay động cờ đen trong tay, thu tinh phách Tử Độc Tích đã được luyện chế thành ác quỷ vào bên trong cờ, thầm nghĩ.
Tuy hắn không ngại dùng thủ đoạn ma đạo, nhưng hắn cũng không muốn bị “hiểu lầm”, bị lầm tưởng là tu sĩ ma đạo, trở thành đối tượng “trảm yêu trừ ma”.
“Không thể coi Vạn Hồn Phiên là thủ đoạn bình thường để sử dụng được.”
“Quỷ khí nồng nặc, thực sự sẽ làm hỏng hình tượng, dễ dàng khiến một ít tu sĩ chính đạo có địch ý.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, để Vạn Hồn Phiên qua một bên, thuận thế cầm lấy nhẫn trữ vật của Khổ Tâm lão tăng.
Hắn truyền pháp lực vào, đánh ra từng đạo pháp quyết, bắt đầu tế luyện lên.
Nhẫn trữ vật không giống túi trữ vật, chỉ cần cầm tới tay là có thể sử dụng, không cần tế luyện.
Không gian bên trong nhẫn trữ vật không chỉ rộng lớn hơn, mà phương diện an toàn cũng cao hơn nhiều, nó giống như pháp bảo pháp khí vậy, nhất định phải trải qua tế luyện, đánh vào thần thức ấn ký mới có thể sử dụng.
Túi trữ vật bởi vì không cần nhận chủ, tới tay là có thể sử dụng, nên mặt an toàn vô cùng khiếm khuyết.
Một ít tu sĩ cấp cao có thần thức cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể cách một khoảng cách rất xa, lặng yên không một tiếng động kiểm tra tình huống trong túi trữ vật.
Ví dụ như Lưu Ngọc, lấy cường độ thần thức lúc này của hắn, có thể dễ dàng đột phá tầng ngăn cách ở túi trữ vật, tra xét tình huống.
Nhưng nếu đổi thành nhẫn trữ vật, cho dù thần thức có mạnh hơn nữa, thì dưới tình huống không trải qua tế luyện, cũng không thể nào biết được bên trong chứa cái gì.
Điểm này đã sớm được vô số tu sĩ chứng thực, vì vậy giá trị hai bên mới cách biệt lớn như vậy.
Bản thân một cái nhẫn trữ vật liền tương đương với non nửa món pháp bảo, giá trị ít nhất là ba vạn Linh Thạch gì đó.
Chủ nhân ngã xuống, thần thức ấn ký ban đầu trong nhẫn trữ vật đã bắt đầu tan rã.
Dưới pháp lực và thần thức Lưu Ngọc không ngừng gột rửa, rất nhanh sẽ tan rã ra.
Chỉ trong một phút, cái nhẫn trữ vật này đã bị tế luyện xong.
Hắn hơi suy nghĩ, tất cả vật phẩm bên trong liền lập tức xuất hiện trong phòng, lít nha lít nhít chất thành một ngọn núi nhỏ.
Lọt vào trong mắt, là một đống thư tịch hoặc mới hoặc cũ, chiếm cứ phần lớn núi nhỏ.
“Vãng Sinh Kinh” “Độ Nhân Kinh “
“Lăng Nghiêm Kinh” “Kim Cương Kinh “
Ánh mắt Lưu Ngọc quét qua, liền nhìn thấy tên mấy bản kinh thư, trên giấy có chút dấu vết nhăn nheo, hiển nhiên lúc nào cũng bị giở ra.
“Xem ra, người này là một lão tăng đọc đủ kinh thư, nói không chừng còn là một vị cao tăng “Đức cao vọng trọng” ở trong Như Thị tự.”
“Có điều thiện ác chỉ là tương đối, tín ngưỡng có thành kính hay không, cũng chỉ có thể phản ánh sự thiện hoặc ác của bản thân ở một trình độ nhất định.”
“Nhưng không có liên hệ tất nhiên!”
Nhìn một đống kinh thư trước mắt, hắn không hề có cảm xúc, vung tay lên liền quét sang một bên.
Tại chỗ, chỉ còn dư lại một đống Linh Thạch nhỏ, mấy tấm bùa chú, mấy bình đan dược, cùng một cái bình bát và viên bi màu vàng.
“Linh thạch thượng phẩm?”
Nhìn đống Linh Thạch kia, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, đếm qua liền phát hiện bên trong có tổng cộng năm khối Linh Thạch thượng phẩm, giá trị năm vạn Linh Thạch hạ phẩm.
Mà hạ phẩm và trung phẩm gộp lại cũng khoảng chừng ba vạn, tổng cộng là tám vạn Linh Thạch.
Sau khi kinh ngạc, Lưu Ngọc tùy ý vung tay lên, thu đống Linh Thạch kia vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Lúc này không giống lúc trước nữa, đối với hắn mà nói, Linh Thạch thượng phẩm cũng không là cái gì quá mức hiếm có.
Tông môn chiếm cứ mấy mỏ Linh Thạch, liền có thể sản xuất ra một chút Linh Thạch thượng phẩm.
Tuy rằng phần lớn đều bị Thiên Phong lão tổ cầm, nhưng những Kim Đan trưởng lão như bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều đều có thể được chia một chút.
Có lúc bổng lộc hàng năm của Kim Đan trưởng lão chính là lấy Linh Thạch thượng phẩm để phát.
Đánh đổi cho tu vi tăng nhanh như gió, chính là Linh Thạch trong tay tiêu hao nhanh chóng, trước khi tiến vào Hoành Đoạn sơn mạch, Lưu Ngọc đã chuẩn bị năm mươi vạn Linh Thạch cho bất cứ tình huống nào.
Nhưng tám năm tu luyện xa xỉ, cộng thêm trao đổi “Kim Lân Quả Thụ” với Mộ Vân Yên trước đó, nên chỉ còn dư lại ba mươi chín vạn.
Lần này có chiến lợi phẩm của Khổ Tâm lão tăng, Linh Thạch trong tay hắn lại tăng lên bốn bảy vạn, chống đỡ ba mươi, bốn mươi năm không thành vấn đề.