Chương 1524 Hậu di chứng phát tác(2)
Sau khi đột phá Kim Đan, Lưu Ngọc đã bắt tay tìm hiểu tin tức phương diện này, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Lò luyện đan cấp bậc pháp bảo có tỉ lệ thất bại cực cao, khiến luyện khí đại sư cũng đều chùn bước.
So sánh với nhau, bọn họ thích luyện chế pháp bảo bình thường hơn, bởi vì như vậy sẽ lời càng lớn hơn.
Lưu Ngọc cũng từng nghĩ tới tự làm, nhưng vì có nhiều chuyện quan trọng hơn, nên cuối cùng vẫn trì hoãn xuống, đến giờ vẫn phải sử dụng cái đan đỉnh pháp khí cực phẩm này.
Hiện tại “Huyền Hoàng Đỉnh” đã làm bạn với hắn hơn một trăm năm, là pháp khí sử dụng lâu nhất trong tay, mãi cho đến hôm nay cũng không bị đào thải.
Nhìn đan đỉnh trước mắt, trong mắt Lưu Ngọc lóe ra một tia nhớ lại.
Hắn lập tức xoay tay trái một cái, một đóa hỏa diễm màu xanh đậm liền hiện ra.
Thanh Dương Ma Hỏa!
Trong chớp mắt tiếp theo, hình thể nó trở nên mơ hồ, biến thành màu xanh nhạt, khí tức cũng biến hóa không nhỏ, toả ra một luồng khí tức sinh cơ bừng bừng.
Sau khi thôn phệ bản nguyên “Thanh Liên linh hỏa”, Thanh Dương Ma Hỏa đã kế thừa một phần đặc thù của nó, hiện tại càng thích hợp để luyện đan hơn so với Kim Đan chân hỏa.
Rất nhanh, trong lò lửa liền sáng lên quang diễm màu xanh.
Sau khi làm nóng xong, Lưu Ngọc bỏ từng cây Linh dược vào trong, bắt đầu luyện chế “Huyễn Mộng Hoàn”.
Điểm hỏa, thêm nhiệt, ngưng đan, mở lô.
“Huyễn Mộng Hoàn” chỉ là dược hoàn nhị giai trung phẩm, độ khó luyện chế thấp hơn rất nhiều so với đan dược, phương thức luyện chế cũng có chút khác biệt.
Lấy trình độ luyện đan bây giờ của Lưu Ngọc, có thể nói là nắm trong tay.
Chuẩn bị mười phần Linh thảo, sau khi thất bại ba lần, tất cả các lần sau đều thành công, tổng cộng thu được sáu mươi viên “Huyễn Mộng Hoàn”.
“Không tệ.”
Nhìn dược hoàn màu tím nhạt, còn có chút bất quy tắc trong tay, trên mặt Lưu Ngọc hiện lên một nụ cười.
Ung dung luyện chế ra như vậy, quả thật làm cho hắn có chút bất ngờ.
“Đã từng thất bại mấy chục lần, cũng khó có thể thành công luyện chế đan dược nhị giai trung phẩm, bây giờ lại có thể đơn giản luyện chế như vậy.”
“Đây chính là “Luyện đan đại sư” sao?”
Lưu Ngọc lắc lắc đầu, thu lại ý cười, bình phục tâm hồ gợn sóng.
Sau đó dọn dẹp hiện trường, rửa sạch Huyền Hoàng Đỉnh thu vào nhẫn trữ vật, bỏ tạp chất luyện đan vào thế giới Tiên Phủ.
Luyện đan xong cũng đã qua nửa ngày.
Hắn trở lại bên cạnh bàn đá một lần nữa, vốn định tìm hiểu “Đại Mộng Xuân Thu” một chút, sau đó bắt đầu tu luyện.
“Bịch, bịch!”
Nhưng khi cầm lấy cuốn sách dày cộp muốn lật xem, thân thể lại bắt đầu xao động lên, nhịp tim tăng tốc.
“Đây là di chứng hậu công pháp.”
“Tính toán thời gian, đã trôi qua mấy năm, đúng là đến thời điểm phát tác.”
Lưu Ngọc cảm nhận khí huyết xao động trong cơ thể, và thanh “trường thương” ngạo nghễ đứng thẳng kia, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
“Tụ khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất “
Hắn cố gắng tập trung tinh thần, khiến tâm thần mình yên tĩnh, bình phục khí huyết xao động trong cơ thể, áp chế dị trạng.
“Phù -”
Quá một hồi lâu, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Rốt cục di chứng hậu công pháp cũng được tạm thời áp chế xuống, dị trạng thân thể cũng bị mạnh mẽ trấn áp.
“Tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp.”
“Không trải qua Âm Dương giao hợp, đến lúc tu luyện tâm thần khó có thể tập trung, không chỉ dễ xuất hiện tình huống xấu, hơn nữa còn làm nhiều công ít.”
Ý nghĩ này lóe lên, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút vẫn đứng dậy rời phòng.
Phòng khách không có một bóng người, hắn đi thẳng tới trước cửa phòng nào đó, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đây rõ ràng là phòng của Trác Mộng Chân!
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, nhưng bốn, năm giây sau, bên trong vẫn không truyền đến động tĩnh, Lưu Ngọc kiên trì chờ đợi.
Mãi cho đến bảy, tám giây sau, bên trong phòng mới truyền đến động tĩnh.
“Ầm ầm ầm”
Cửa đá chậm rãi mở ra, Trác Mộng Chân với dáng ngọc yêu kiều, xuất hiện ở trong tầm mắt.
Một thân hoa phục màu vàng bó sát người, để lộ ra phần eo tinh tế không thể nghi ngờ, trên mặt hơi trang điểm nhạt, để lộ hết vẻ đẹp âm nhu của nữ tử.
Một ánh mắt nhìn qua, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhu.
Nhìn Lưu Ngọc xuất hiện ở trước mắt, có chút thần thần bí bí, nữ tử này giống như hiểu được gì đó.
Trong con ngươi sáng ngời, nhất thời xẹt qua một tia không tự nhiên.
“Thanh Dương đạo hữu có chuyện gì vậy?”
Trác Mộng Chân theo bản năng lùi về sau nửa bước, một tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt có chút né tránh.
“Khụ!”
“Trường sinh chi đạo, nhắm mắt làm liều cũng không thể.”
“Lần này Lưu mỗ đến, là vì tu luyện gặp phải một chút vấn đề, muốn giao lưu tâm đắc cùng Trác đạo hữu một chút.”
Lưu Ngọc ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói.
Tuy rằng mục đích hết sức rõ ràng, nhưng cũng không thể vừa mở miệng, là nói đến thảo luận “Âm Dương đại đạo” được?
Dù sao đối phương cũng là nữ tu Kim Đan, còn bị mình lấy đi “giọt máu đầu tiên”, không phải là nữ tu bình thường của Hợp Hoan môn.
Có một số việc, quá trực tiếp cũng không được, vẫn cần có quần lót.
Dứt lời, tình cảnh liền rơi vào yên tĩnh.
Trên mặt Trác Mộng Chân hiện lên một vệt phấn hồng, cử chỉ càng thêm không tự nhiên.
Nhưng nghĩ tới Lưu Ngọc uy chấn bầy yêu, cứu mình thoát khỏi hiểm cảnh, không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại bật thốt lên:
“Ồ, mời Thanh Dương đạo hữu vào -”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chẳng biết vì sao Trác Mộng Chân đã có chút hối hận, nhưng không cứu vãn kịp.
Đối mặt với Lưu Ngọc nhanh chóng tiếp cận, nàng theo bản năng tránh sang một bên, để cho đối phương tiến vào phòng.
“Ầm ầm ầm”
Cửa đá chậm rãi đóng lại, che đậy thân ảnh hai người.
Sau đó, tất cả đều nước chảy thành sông, hai người trò chuyện một chút, cho tới “Âm Dương đại đạo”.
Rất nhanh, bên trong phòng liền có âm thanh kỳ quái vang lên, hơn nữa còn kéo dài năm, sáu canh giờ.
“Trác đạo hữu, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.”
Lưu Ngọc ăn mặc chỉnh tề, đi tới trước cửa, chắp tay nói.
Nhìn Trác Mộng Chân hai gò má đỏ ửng, quần áo nửa chặn nửa che, trong lòng hắn không hề gợn sóng.
Bởi vì lúc này hắn lại tiến vào trạng thái “như thánh như phật”.
“Ừ”
Trác Mộng Chân nhìn Lưu Ngọc mặc quần áo, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chẳng biết vì sao, tâm tình nàng hơi hạ xuống, không có lập tức vận công tu luyện, tiêu hóa thành quả song tu.