Chương 1538 Chạy tứ tán
Tuy tình huống không tốt lắm, nhưng Lưu Ngọc cũng không chịu thương thế quá nặng.
Chỉ là vừa rồi giao chiến, tiêu hao quá nhiều thần thức, cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục.
“Lịch-!”
Gần như cùng lúc đó, tam công chúa Hỏa Phượng cũng phát ra một tiếng kêu thống khổ, linh quang đỏ sẫm trên lông vũ thoáng mờ đi một chút.
Cỗ uy thế mạnh mẽ mang đến áp lực cho bốn người kia, cũng theo đó mà buông lỏng xuống.
Quang diễm đỏ và vàng biến mất không còn tăm hơi, bởi vì thời gian bị thiêu đốt không lâu, nên thương thế của Cao Kiếm Hàn, Mộ Vân Yên không nghiêm trọng lắm, khí tức bắt đầu nhanh chóng ổn định.
Chỉ cần mấy phút là có thể khôi phục như cũ.
Về phần Trác Mộng Chân thì thương thế trên phương diện thần thức có chút nghiêm trọng, nên ý thức không có lập tức tỉnh táo lại.
Nàng vẫn vô ý thức phát ra tiếng gào thét, hoàn toàn không có phòng bị, đứng ngây ra tại chỗ, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị máu tươi của mình nhuộm đỏ.
“Trốn!”
Lưu Ngọc dùng thần thức truyền âm cho ba người, sau đó thân hình hơi động, biến mất tại chỗ.
“Thiểm Linh bí thuật!”
Thân hình hắn lập tức trở nên mơ hồ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở bên ngoài mười mấy trượng, ôm Trác Mộng Chân vào lòng.
“Ầm!”
Pháp lực trong cơ thể Lưu Ngọc ầm ầm vận chuyển, nhẫn trữ vật lóe lên linh quang, pháp bảo Hắc Phong Sí lập tức xuất hiện sau lưng.
Sau đó, hóa thành một đạo độn quang màu xanh, nhanh chóng bỏ chạy về phía “Xương Nam cổ đạo”.
Nếu đã bị phát hiện, vậy thì không có đường lui nữa.
Ở lại tại chỗ sẽ chỉ có một con đường chết, chỉ có mạnh mẽ xông qua mới có hi vọng!
Bởi vì buông lỏng thời gian dài, nên nơi đây chỉ có khoảng mười tên yêu tu trấn thủ, lựa chọn mạnh mẽ xông qua mà nói, Lưu Ngọc vẫn có chút tự tin.
Nếu như ở lại tại chỗ, mạnh mẽ chiến đấu với tam công chúa Hỏa Phượng, vậy thì chỉ có một con đường chết!
Lấy thực lực của hắn, dưới tình huống bình thường, căn bản không thể chiến thắng đối phương.
Nếu như vận dụng linh bảo “Phá Bại Chi Kiếm”, cho dù chém giết được tam công chúa Hỏa Phượng nhất tộc, thì động tĩnh lớn kia cũng sẽ kinh động yêu tu Hoá Hình trong Tinh Hỏa quần sơn.
Đến lúc đó sẽ không chỉ có một tên hai tên lão yêu chạy đến, chỉ sợ ở dưới sự mê hoặc của linh bảo, Hỏa Phượng nhất tộc sẽ dốc toàn bộ lực lượng!
Nếu không thể đối kháng chính diện vậy thì chỉ có thể chạy trốn.
Trong ba tháng này, bởi vì vẫn luôn quan tâm trọng điểm, nên Lưu Ngọc đã thoáng thăm dò tình huống nơi đây một chút.
Khả năng là bởi vì sau này mới tiến vào trực thuộc, nên khoảng cách từ nam đến bắc trong mảnh núi lửa tĩnh mịch này cũng không quá xa xôi, chỉ khoảng chừng năm trăm dặm.
Nói cách khác, chỉ cần tiến vào phạm vi ba trăm dặm là hắn có thể sử dụng “Nhất Khí Càn Khôn Phù”, trực tiếp rời khỏi phạm vi Tinh Hỏa quần sơn.
Đến lúc đó, nếu như thoát khỏi truy kích, sẽ tạm thời an toàn.
“Vèo vèo”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên vô số ý nghĩ, sau đó toàn lực thôi động Hắc Phong Sí.
Thừa dịp tam công chúa Hỏa Phượng còn chưa tỉnh táo lại, dốc hết tốc lực bỏ chạy vào trong núi lửa tĩnh mịch.
Có lẽ vì gặp chút thống khổ trên phương diện thần thức, nên tạm thời tam công chúa Hỏa Phượng còn chưa thích ứng.
Tuy vẫn đứng vững trên không trung, nhưng trong hai con ngươi đỏ vàng vẫn có vẻ thống khổ.
Khả năng phải mất mấy giây, chờ thống khổ giảm bớt xuống, mới có thể tiến hành suy nghĩ bình thường.
Hai giây đi qua, Cao Kiếm Hàn và Mộ Vân Yên đã khôi phục như cũ, nhìn Lưu Ngọc chạy mất dép, lập tức ý thức được tình cảnh bây giờ.
Hai người thu hồi pháp bảo, không chút do dự hóa thành độn quang, bỏ chạy về phía núi lửa tĩnh mịch.
Có điều, tuy phương hướng gần như tương đồng, nhưng quỹ tích phi hành lại cách nhau rất xa.
Vì tỷ lệ tồn tại lớn hơn, bọn họ không có ý tứ tiếp tục tụ tập cùng một chỗ, mà lựa chọn đường ai nấy đi.
Sau đó sinh tử nghe theo mệnh trời.
“Hi vọng con Hỏa Phượng kia không đuổi theo mình.”
Trong lúc phi hành, Lưu Ngọc ôm Trác Mộng Chân âm thầm suy nghĩ.
Lấy tốc độ phi hành của tam công chúa Hỏa Phượng, nếu như nhìn chằm chằm vào mình, vậy sẽ cực kì không ổn.
Chỉ sợ không tốn thời gian quá dài là có thể ung dung đuổi tới.
Đến lúc đó, thực lực chênh lệch nhiều, hắn rất khó thoát khỏi truy kích.
“Vù “
Hắc Phong Sí nhanh chóng kích động, Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tam công chúa Hỏa Phượng, vẫn còn đang ngơ ngẩn ở phía xa, chưa phục hồi lại tinh thần.
Chiến đấu tạo thành động tĩnh lớn, đã thức tỉnh mười tên yêu tu trấn thủ trong núi lửa, lúc này chúng đang từ phía trước đánh tới bốn người.
Khả năng bởi vì mang theo một người, mục tiêu càng lớn hơn, nên có một nửa số yêu tu bay về phía Lưu Ngọc.
Trong bóng tối, năm cái bóng đen khổng lồ kéo tới, mang theo nguy cơ trí mạng!
Thực ra mang theo Trác Mộng Chân, thì tốc độ phi hành của Lưu Ngọc cũng không chậm lại nửa phần.
Nếu thả xuống, nhất định mục tiêu sẽ càng nhỏ hơn, áp lực phải đối mặt cũng nhỏ hơn, càng dễ dàng thoát thân một chút.
Nhưng trong mười lăm năm này, sau nhiều lần giao lưu “Âm Dương đại đạo”, hắn cũng đã từng đồng ý điều kiện với nữ tử này.
Cuối cùng, hắn vẫn không lựa chọn trực tiếp bỏ nàng xuống.
“Chờ một chút nữa.”
“Nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể bỏ nữ tử này xuống.”
“Dù sao cũng đã nói trước rồi, mình cũng không tính là vi phạm hứa hẹn.”
Hai mắt Lưu Ngọc híp lại, chăm chú nhìn đám yêu tu ở ngoài mấy chục dặm đang nhanh chóng tiếp cận, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Vì giao lưu “Âm Dương đại đạo” miễn phí nên hắn đã đồng ý với Trác Mộng Chân, sẽ che chở nàng ở trình độ nhất định.
Nhưng cũng đã nói trước, chỉ là một vài tình huống đủ khả năng trợ giúp, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, thì nữ tử này cũng đừng hi vọng vào mình.
Coi như đến mức độ tự thân khó bảo toàn, mà phải làm ra hứa hẹn tương ứng, thì Lưu Ngọc cũng sẽ không bị lời hứa ràng buộc.
Điểm mấu chốt của hắn rất linh hoạt, gặp tình huống nguy hiểm hắn sẽ không chút do dự lựa chọn vi phạm điều kiện, giữ tính mạng là việc quan trọng nhất.
“Quả nhiên tự do mới là cao quý nhất.”
Nhìn năm tên yêu tu hung hăng chạy tới, Lưu Ngọc sinh ra áp lực không nhỏ, trong lòng có chút cảm khái.