Chương 1551 Thành trì tàn tạ
Lấy trình độ hoạt động của yêu tu, yêu thú đến xem, rõ ràng tòa thành phía xa, đã không nằm trong lòng bàn tay nhân tộc nữa.
“Tòa thành trì trước mắt này có phải là “Xương Nam thành” không?”
“Đến tột cùng trong mười mấy vạn năm qua, An Nam phủ đã xảy ra biến cố gì?”
“Chỉ là một tòa tiên thành thất thủ, hay là sáu châu đều bị luân hãm!”
Từng câu hỏi hiện lên, hai người nhìn yêu thú và thành trì phương xa, trong lòng sinh ra rất nhiều nghi vấn.
“Ẩn thân đi qua xem một chút.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu ra hiệu, sau đó nhanh chóng khôi phục pháp lực.
Nửa canh giờ sau, pháp lực đã hoàn toàn khôi phục, Lưu Ngọc để “Bức tường thần thức” vờn quanh người, dẫn Trác Mộng Chân bay về phía thành trì. …
Lấy tốc độ phi hành của tu sĩ Kim Đan, cho dù không toàn lực bay đi, tốc độ cũng có thể dùng từ nhanh như chớp để hình dung.
Theo tầm nhìn không ngừng thu hẹp, thành trì phương xa cũng càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng, Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân hạ xuống một ngọn núi nhỏ cao chừng trăm trượng, cách cổ thành tám mươi dặm, cẩn thận đánh giá tòa thành trì kia.
Phóng tầm mắt nhìn tới, tòa thành này kéo dài khoảng mấy chục dặm, hầu như không nhìn thấy điểm cuối.
Một loại cảm giác dày nặng, mênh mông, tự nhiên sinh ra.
Toàn bộ tường thành có màu xanh đen, giống như dùng vật liệu cấp linh tài chế tạo, nhìn qua vô cùng cứng rắn.
Bên trên, còn có dấu vết đao kiếm cùng với các loại pháp thuật lưu lại.
Thứ khiến cho hai người chú ý nhất chính là, trên đó có một ít vết tích của yêu thú.
Ví dụ như vết cào, dấu răng vân… vân.
“Đáng tiếc.”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở dài.
Đáng tiếc tiên thành rộng lớn dày nặng trước mắt, bây giờ đã rách nát không thể chịu nổi, đã lâu không được tu sửa.
Lấy thị lực của tu sĩ Kim Đan, đứng ở khoảng cách này, đã có thể miễn cưỡng thấy rõ tình huống trong thành trì.
Chỉ thấy tường thành màu xanh đen kéo dài mấy chục dặm, đã có rất nhiều đoạn xuất hiện sụp đổ, cho dù không sụp đổ, cũng đã tàn tạ không thể tả.
Có nhiều chỗ, thậm chí mọc đầy rêu xanh, phủ đầy vết tích do năm tháng ăn mòn.
Ánh nắng chiếu xuống, tường thành lộ ra vẻ loang lổ, ngay cả dấu vết pháp khí pháp thuật lưu lại bên trên, cũng đã trở nên mờ ảo không rõ ràng.
Thời gian chảy xuôi trên tường thành, khiến tiên thành đã từng quang vinh biến thành mục nát, cổ lão không chịu nổi, rốt cuộc không còn vẻ hùng vĩ tráng lệ như trước đây nữa.
“Xương Nam thành.”
Trác Mộng Chân bên cạnh cũng thở dài.
Kích động qua đi, đến khi thấy rõ dáng vẻ thành trì, nàng cũng vô cùng thất vọng.
Một con đường rộng hơn mười trượng, từ cửa thành kéo dài về phương xa, lại bị từng toà núi ngăn cản, giống như bị mạnh mẽ chặt đứt, có vẻ cực kỳ đột ngột.
“Thành này chính là Doãn châu “Xương Nam thành”, không sai được.”
“Không nghĩ tới mười mấy vạn năm đi qua, ngay cả tòa thành này cũng đã rơi vào tay yêu tộc.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, nhìn tình cảnh trước mắt, cũng nhẹ nhàng thở dài.
Chuyện này có ý nghĩa là, bọn hắn muốn chân chính đi đến Trung Vực, thì vẫn còn phải dây dưa với yêu tu!
Căn cứ ghi chép trong sách cổ và những chuyện nghe được ở dọc đường, hắn vô cùng khẳng định cổ đạo trước mắt này, chính là “Xương Nam cổ đạo .
Đáng tiếc nó đã hủy hoại trong một ngày!
Thành trì trước mắt chính là “Xương Nam thành”, nhưng cũng đã rơi vào trong tay yêu tộc, biến thành dáng vẻ tàn tạ không thể tả như vậy.
“Xương Nam, Xương Nam, ý là Nam Cương hưng thịnh, đáng tiếc thế sự biến hóa vô thường.”
Nhìn qua thành trì rách nát cùng với con đường hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt Lưu Ngọc có phần phức tạp.
Tham gia vào cuộc chiến giữa hai tộc nhân yêu, tức là cũng đã là tu sĩ Kim Đan, nhưng hắn vẫn cảm giác vô cùng bất lực.
Cái gì cũng không thay đổi được, chỉ có thể đi một bước xem một bước, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.
Hai người không nghĩ tới, lúc mang theo sứ mệnh đi tới Trung Vực, lại có thể gặp phải tình huống như vậy, ngay cả An Nam phủ cũng có thể bị luân hãm.
“Đến tột cùng trong mười mấy vạn năm này đã xảy ra biến cố gì!”
“Đại Đường vẫn còn tồn tại sao?”
“Lúc này phương thức liên lạc tông môn đưa cho có còn hiệu quả hay không?”
Lưu Ngọc thu hồi suy nghĩ, nhớ đến nhiệm vụ của tông môn và Thất Quốc Minh, liền yên lặng suy nghĩ trong lòng.
Phương thức liên lạc tông môn đưa cho, là bảo hắn trước tiên bắt liên lạc với An Nam phủ, sau đó lại thông qua sáu châu của An Nam đi tới Trường An.
Nhưng từ tình huống trước mắt đến xem,“Xương Nam thành” và “Xương Nam cổ đạo” đã biến thành dáng vẻ như vậy, Lưu Ngọc rất hoài nghi phương thức liên lạc có còn hiệu quả hay không.
Hơn nữa mười mấy vạn năm đi qua, Đại Đường còn tồn tại hay không cũng không biết, nói không chừng đã sớm thay đổi triều đại.
Cho dù trong các địa vực Thiên Nam vẫn còn một ít “Hương hỏa” .
Nhưng đối mặt với yêu tộc Thiên Nam ngăn cản, đến cùng Trung Vực có thể trợ giúp hay không, hắn cũng rất hoài nghi.
“Có điều chuyện này và mình thì có quan hệ gì?”
“Đưa tin tức đến, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Căn cứ ghi chép, Tu Tiên Giới Trung Vực so với Thiên Nam phồn thịnh hơn, các loại tài nguyên cũng nhiều hơn rất nhiều.”
“Ngay cả chuyện lúc nào mình trở lại cũng không biết được.”
“Không chừng đến lúc đó, đã đạt đến cảnh giới từng khó có thể tưởng tượng, trở về Thiên Nam cũng không là vấn đề thì sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Ngọc lại cười tự giễu, cảm thấy buồn cười vì mình buồn lo vô cớ.
Hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan “Phổ thông”, vậy mà cũng dám đi suy nghĩ tương lai cho Thiên Nam.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Ngọc hơi chuyển, tiếp tục quan sát tình huống.
Chỉ thấy xung quanh cổ thành, tụ tập rất rất nhiều bộ tộc yêu thú.
Ít thì năm sáu con, nhiều thì mấy chục con, trải rộng phía trên và xung quanh thành trì, liên tục giám thị động tĩnh của cổ thành.
Mà trên con đường rộng rãi ở cửa thành, lại có rất nhiều phàm nhân và tu sĩ lui tới ra vào, không bị yêu tu và yêu thú công kích.
Chỉ có điều, nhìn qua cuộc sống của những người này cũng không tốt lắm.
Thân hình phàm nhân lam lũ vẻ mặt xanh xao, hình thể cực kỳ gầy gò.