← Quay lại trang sách

Chương 1555 Vương Triều thay đổi, hiện trạng lục châu(2)

Sinh mạng chỉ có một lần.

“Yên tâm, hiện nay chuyện này vẫn còn là một cái suy đoán, Lưu mỗ sẽ không lỗ mãng làm việc.”

“Vẫn nên quan sát tình huống trước.”

Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, hai người bay vòng quanh Xương Nam thành, tìm kiếm một cái mục tiêu.

Nếu muốn thu thập tin tức, như vậy đương nhiên phải tìm thêm mấy tu sĩ tiến hành sưu hồn kiểm chứng, mới có thể thu được thông tin rõ ràng hơn, toàn diện hơn.

Thất Quốc Minh và tông môn đều đưa ra một cái địa điểm liên lạc nằm ở Xương Nam thành.

Cho nên, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Lưu Ngọc vẫn muốn biết, điểm liên lạc chỗ này còn tồn tại hay không.

Hắn cho rằng, lấy thân phận “Sứ giả Thiên Nam”, dùng Xương Nam thành làm điểm tựa, chính thức đặt chân ở Trung Vực, là một cái lựa chọn không tồi.

Không sai, sau khi chính thức nhìn thấy Xương Nam thành, Lưu Ngọc đã thay đổi ý nghĩ trong lòng.

Mặc dù hắn đã thành lập căn cơ thâm hậu ở Sở Quốc, còn có hai vị thị thiếp cùng với một đám đồng môn giao hảo, càng có một đội ngũ tử sĩ khổng lồ, lấy tư cách là nanh vuốt vũ dực.

Nhưng so với Trung Vực thì cuối cùng Thiên Nam vẫn không đủ, mấu chốt nhất là hai chữ “Tài nguyên”.

Căn cứ tư liệu ghi chép, bốn vực Đông Hoang, Bắc Nguyên, Tây Vực, Thiên Nam gộp lại, cũng không lớn bằng Trung Vực.

Địa vực rộng lớn hơn, mang ý nghĩa càng có nhiều tài nguyên tu tiên hơn, so với Thiên Nam vô cùng khan hiếm tài nguyên, thì khó từ chối Trung Vực cũng là bình thường.

Mặc dù là tu sĩ sinh ra và lớn lên ở Thiên Nam, nhưng Lưu Ngọc lại không thể không thừa nhận một sự thật.

Có được địa vực rộng lớn như thế, đồng thời lại là nơi khởi nguyên của nhân tộc, Trung Vực mới là “Nhân vật chính”, là trung tâm văn minh nhân loại!

Mà Đông Hoang, Bắc Nguyên, Tây Vực, Thiên Nam, cuối cùng cũng chỉ là vai phụ mà thôi.

Tại “Thời kì Đại Đường”, theo Xương Nam cổ đạo mở ra, thế lực nhân tộc đạt đến đỉnh phong.

Mà bốn vực là một trong những điểm tượng trưng!

Nhưng cũng không phải là không thể thiếu.

Nếu Trung Vực có thể thống nhất, chỉ dựa vào lực lượng Trung Vực, cũng có thể chống lại yêu tộc.

Thượng cổ Thiên Đình cũng làm từng bước từng bước như vậy, trước sau đặt vững bước chân ở Đông Hoang, Bắc Nguyên, Tây Vực, Thiên Nam.

Lấy tư cách trung tâm văn minh của tu tiên giả, cơ hội nhận được tư nguyên quý hiếm tại Trung Vực sẽ càng lớn hơn, cũng mang ý nghĩa giới hạn phát triển sẽ càng cao hơn.

Cho nên sau khi tư duy thay đổi, thực ra Lưu Ngọc cũng chẳng có bao nhiêu lưu luyến đối với Thiên Nam.

Dù sao tu tiên giả vốn là bốn biển là nhà.

Đương nhiên, nếu như ngày sau tu vi thông thiên, đón hai vị thị thiếp Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên đến, cũng là sự tình thuận lý thành chương.

Các loại ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua ở trong lòng, Lưu Ngọc nhanh chóng thay đổi tâm thái.

“Thế nhưng trước mắt, vẫn phải thử nghiệm một phen, nhìn xem có thể bắt được liên lạc với thuộc hạ cũ của An Nam phủ hay không.”

“Lưu mỗ không tin, một thế lực to lớn như vậy lại tan thành mây khói.”

Hắn âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Căn cứ ký ức của Vu Phi Yến, tuy Đại Đường đã diệt vong, nhưng An Nam phủ lại không có vì vậy mà biến mất.

Sau đó Đại Đường chính là Đại Lương.

An Nam phủ ở chếch phía nam, rất ít nhúng tay vào phong vân Trung Vực, tại thời điểm Đại Lương chuẩn bị thống nhất Trung Vực, liền biểu thị thần phục.

Tuy khiến cho rất nhiều tu sĩ cảm thấy trơ trẽn, nhưng bởi vì dựa nhờ đúng lúc, cuối cùng đã may mắn sống sót.

Sau đó Đại Lương trở thành Đại Kiền.

Tại thời điểm Đại Kiền khống chế thiên hạ,“Định nam hầu” đương nhiệm của An Nam phủ, lại một lần nữa lựa chọn thần phục.

Bởi vậy trải qua mười mấy vạn năm mưa gió, An Nam phủ vẫn tồn tại, cũng một mực ở dưới sự khống chế của “Trương gia”.

Mỗi một đời “Định nam hầu” đều là tu sĩ Trương gia.

Thẳng đến sáu ngàn năm trước, đột nhiên Hỏa Phượng tộc xâm lấn quy mô lớn, An Nam phủ mới luân hãm từng bước một, biến thành dáng vẻ bây giờ.

Một thế lực kéo dài mười mấy vạn năm, sẽ hoàn toàn huỷ diệt trong sáu ngàn năm ngắn ngủi ư?

Ít nhất Lưu Ngọc cho rằng, chuyện này không có khả năng lắm.

Bởi vì yêu thú có nhiều hơn nữa, cũng không có khả năng đồng thời tấn công An Nam lục châu, sau khi biết rõ chuyện không thể cưỡng, ít nhất Trương gia cũng có thể dời ra ngoài lục châu.

“Vèo vèo!”

Trong lòng Lưu Ngọc xẹt qua từng cái ý nghĩ, rất nhanh đã khóa chặt hai tên tu sĩ Trúc Cơ, lặng yên không một tiếng động hạ xuống.

Giết yêu thú, thi triển Sưu Hồn Chi Thuật, toàn bộ quá trình này hắn đã như xe nhẹ chạy đường quen.

Sở dĩ chuyển mục tiêu lên tu sĩ Trúc Cơ, là bởi vì tu sĩ Kim Đan đều có yêu tu trông coi, nếu mạo hiểm đi làm rất dễ dẫn đến thất bại.

Cho dù lấy thực lực bây giờ của hắn, cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động, giết chết một tên yêu tu tam giai.

Cho dù đó là yêu tu tam giai sơ kỳ, huyết mạch phàm yêu.

Hơn nữa tù binh Kim Đan cũng không nhiều, một tên mất tích sẽ khiến Hỏa Tước tộc coi trọng, rất dễ đánh rắn động cỏ, coi đây là mục tiêu cũng không sáng suốt. …

Vài tên tu sĩ Trúc Cơ mất tích, cũng không thể gây nên quá nhiều chú ý cho Hỏa Tước tộc, chỉ cho là tên đồng tộc nào đó thèm ăn, lén lút làm “chuyện tốt”.

Trước đó cũng xảy ra những chuyện tương tự, cho nên việc này chỉ có yêu tu liên quan là hiểu rõ, còn lâu mới tới mức kinh động yêu tu một thành.

Trong chớp mắt, thông qua ba ngày sưu hồn và quan sát, trong lòng Lưu Ngọc đã có một cái nhìn sơ lược về tình huống Xương Nam thành trước mắt.

“Tin tức gần như đã thu thập xong, tới lúc nhập thành rồi.”

Lưu Ngọc đứng ở trên đồng cỏ, nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Trác Mộng Chân nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì.

Căn cứ tin tức thu thập được và nhìn khắp toàn bộ An Nam lục châu, thì Xương Nam thành cũng là tiên thành tương đối quan trọng.

Thành này do một tên yêu tu Hoá Hình và khoảng chừng mười tên yêu tu tam giai Hỏa Tước tộc trấn giữ quanh năm.

Thế nhưng, có thể là bởi vì không thích, mà tên yêu tu Hoá Hình kia cũng không ở lại tiên thành, quanh năm ở một chỗ linh địa tứ giai bên ngoài trăm dặm tu luyện, đã rất lâu không hề lộ diện.

Vì vậy nếu muốn tiến vào Xương Nam thành, hai người chỉ cần giấu diếm được yêu tu tam giai là đủ.

“Bộp bộp”

Lưu Ngọc đi phía trước, Trác Mộng Chân ở phía sau, hai người không nhanh không chậm, đi về đoàn tu sĩ Trúc Cơ đang kéo xe chở khoáng ở phương xa.

Theo khoảng cách thu hẹp lại, trong con ngươi đen như mực của Lưu Ngọc, từ từ lóe lên linh quang như mộng ảo.

Chấn động vô hình lan tràn ra bốn phía, trong nháy mắt bao phủ tứ phương.

“Ảo mộng.”

Đây là một năng lực nhỏ trên “U Mộng Tâm Kinh”, có thể thông qua lực lượng thần thức mạnh mẽ, tạo nên một vùng ảo giác có thể che giấu được lục giác của sinh linh.