← Quay lại trang sách

Chương 1566 Ma Hỏa lên cấp

Tuyệt không thể coi thường mỗi một phần trợ lực, phải đoàn kết lực lượng mới có thể mưu đồ đại sự!

“Cổ đạo hữu, chỉ cần làm xong sự tình, chuyện liên quan tới Linh Hỏa nhị phẩm, cũng không phải là không thể bàn.”

“Chỉ là…”

Trương Đào ý thức được vấn đề, nhanh chóng điều chỉnh thái độ, đàm phán vấn đề Linh Hỏa với Lưu Ngọc.

Sau đó, hai người không tiếp tục nói suông nữa, tất cả lại trở về trên hai chữ lợi ích.

Mỗi một câu một chữ đều đấu đá sắc bén như đao.

“Trương đạo hữu, Cổ mỗ thực sự muốn bỏ ra một phần lực khôi phục lục châu, giải cứu những đồng đạo đang chịu khổ kia.”

“Nhưng khổ nỗi thực lực không đủ, không thể cậy mạnh làm việc…”

“Dù sao, ta cũng gánh vác trọng trách của tông môn và kỳ vọng của liên minh, càng không thể có lỗi với những đồng đạo đã chết đi, để bọn họ chết không có chút ý nghĩa nào!”

“Ta có tội…”

Lưu Ngọc nói xong lời cuối cùng, biểu hiện cực kỳ trầm trọng, há mồm liền nói ra lời chính nghĩa.

Mặc dù trong lòng hắn có chút không thích đối với những lời nói chính nghĩa, cùng với sự khách sáo dối trá giữa các tu sĩ, nhưng dưới tình huống thực lực chưa đạt tới trình độ nhất định, cũng chỉ có thể tuân theo đạo lí đối nhân xử thế mà làm việc.

Bỏ qua tất cả, nghe theo nhiệt huyết, nhưng không có thực lực tuyệt đối, kết cục nhất định sẽ không quá tốt.

“Lão hủ đã hiểu rõ điều kiện của Cổ đạo hữu, có thể làm chủ đồng ý.”

“Chỗ khó xử của đạo hữu, lão hủ cũng hiểu.”

“Đúng lúc trong tay một vị đồng tộc của lão hủ, có một đóa Linh Hỏa nhị phẩm, chỉ là cần chút thời gian đưa tới.”

“Ba ngày sau là có thể giao cho Cổ đạo hữu.”

Trải qua một phen tranh đấu có vẻ ôn hòa, cuối cùng Trương Đào vẫn lựa chọn nhả ra, đồng ý với điều kiện Lưu Ngọc nói.

“Đa tạ Trương đạo hữu đồng ý!”

“Đạo hữu yên tâm, sự tình ngài nhờ vả, nhất định Cổ mỗ sẽ dốc toàn lực đi làm.”

“Tất cả vì nỗi khổ riêng, kính xin đạo hữu không nên hiểu lầm.”

Thấy đối phương đồng ý điều kiện, khóe miệng Lưu Ngọc hiện ra một nụ cười, khách khí nói.

Đạt được tán thành, giữa hai người cũng trở nên hòa hợp không ít, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Sau đó, Trương Đào cũng nhanh chóng nói ra tình huống liên quan tới nhiệm vụ lần này, cùng với địa điểm tồn tại yêu tu tam giai, tứ giai.

Còn có con đường tương đối an toàn xuyên qua mấy châu, đi đến Linh châu, cũng nói ra.

Lưu Ngọc yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, ghi nhớ mỗi một chữ lão nói ra vào trong lòng.

Từng cái tin tức quan trọng, có thể ảnh hưởng đến tính mạng trong tương lai, nên hắn không dám chủ quan.

Lần gặp mặt bí mật này, kéo dài khoảng mười lăm phút.

Sau khi nói xong ước định và tin tức, hai người nhanh chóng trở về thư phòng, để tránh yêu thú giám thị phát hiện.

“Ầm ầm ầm!”

Âm thanh cơ quan di động vang lên, mặt đất lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, hai người xuất hiện trong thư phòng lần nữa.

“Đa tạ Trương tiền bối giúp đỡ, tại hạ thật vất vả mới tìm được quyển “Dung Trai Lục Bút” này.”

“Cáo từ!”

Lưu Ngọc đứng ở cửa vào thư phòng, cầm một quyển sách thật mỏng, chắp tay cười nói.

Lúc này, hắn đã thu liễm linh áp và khí tức lại, biến thành một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, sóng pháp lực và khí tức linh áp đều cực kỳ yếu ớt.

“Tiểu hữu quá khách khí rồi.”

“Nếu như thích, có thể đến Tế Nhân thư phòng nhiều hơn.”

“Dung Trai hệ liệt, bản thư phòng còn không ít, nội dung phần sau cũng có.”

Trương Đào đứng trong cửa, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, khách khí nói.

Lão giống như đang tiễn một vị tu sĩ phổ thông.

Đã từng có rất nhiều lần như vậy, cho nên cũng không khiến yêu thú và giám công chú ý.

Hơn nữa, còn vì Lưu Ngọc đến lần sau, nói ra dăm ba câu làm nên, đến lúc đó đến sẽ không có vẻ quá đột ngột.

“Cáo từ!”

Lưu Ngọc vừa chắp tay, vừa cầm quyển sách kia, biến mất ở trong bão tuyết mênh mông.

Rất nhanh thân ảnh của hắn bị hắc ám và bông tuyết che lấp.

Chỉ có vết chân hằn sâu trên mặt đất, nói rõ hắn đã từng tới, nhưng không lâu sau đó cũng sẽ biến mất.

Trương Đào ngưng mắt nhìn phương hướng Lưu Ngọc biến mất, trong con ngươi có phần vẩn đục lóe lên tinh quang, nghĩ đến lời đối phương từng nói trước khi vào cửa.

Sau đó, lão lại đóng cửa dọn dẹp thư phòng như thường ngày. …

Trở về nơi ở, Trác Mộng Chân đang vận công điều tức.

Trải qua khoảng thời gian này tĩnh dưỡng, thương thế của nàng đã cơ bản khôi phục, khí tức cũng hoàn toàn ổn định lại.

Tu vi so với lúc tiến vào Xương Nam thành đã tiến một đoạn dài, có lẽ qua mấy năm nữa, là có thể trở lại Kim Đan trung kỳ.

Dù sao trước đó nàng cũng đã đạt đến cảnh giới trung kỳ.

Chỉ bởi vì liên tiếp bị thương ảnh hưởng đến nguyên khí, nên lúc này cảnh giới mới rơi xuống, đây cũng không phải thương tổn mãi mãi. So với tu luyện từ đầu chuyện này đơn giản hơn nhiều.

“Thế nào rồi?”

Trác Mộng Chân cảm giác được hơi thở quen thuộc xuất hiện, rất nhanh liền kết thúc vận công, mở mắt ra hỏi.

Mặc dù tu luyện “Ẩn Linh thuật”, nhưng không có “Thần thức chi tường”, một mình ra ngoài vẫn rất dễ bị yêu tu phát hiện, cho nên nàng không thể đơn độc hành động.

Nhất định phải ở dưới tình huống thần thức Lưu Ngọc có thể bao phủ đến, mới có thể tự do hành động.

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn gỗ, chậm rãi nói ra chuyện nghe được ở Tế Nhân thư phòng.

Đương nhiên, giữ lại một ít tin tức then chốt, ví dụ như Linh Hỏa nhị phẩm chẳng hạn.

Chuyện này từ trong miệng hắn đã biến thành, vì có thể thông qua Linh Vũ thành đi tới Đại Kiền, không thể không trợ giúp Trương Đào hành động.

“Việc này, Lưu mỗ làm chủ trực tiếp đồng ý, không có bàn bạc trước.”

“Đi cùng hay không, Trác đạo hữu tự mình lựa chọn, Lưu mỗ sẽ không cưỡng cầu.”

Lưu Ngọc nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhẹ nhàng nói.

Tuy hắn đã đưa ra lựa chọn, nhưng nếu đối phương không muốn mạo hiểm, hai người cách thời điểm mỗi người đi một ngả cũng không xa.

Dẫn Trác Mộng Chân tới Xương Nam thành, đã đủ để trả hết nhân quả hậu di chứng công pháp.

Bên cạnh hắn không cần bình hoa tô điểm, cũng không hoan nghênh người vô dụng.

“Ta nguyện ý tham gia lần hành động này.”

Trác Mộng Chân không do dự quá lâu, liền trở lại nói.

Nữ tử này hiểu rõ đạo lý trả giá mới có hồi báo, cho nên cũng không có ý ngồi mát ăn bát vàng.

“Ừm.”

Lưu Ngọc khẽ gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.