Chương 1577 Biến cố ngoài ý muốn! (2)
Mà khoảnh khắc Yêu đan ly thể, khí tức sinh mệnh trên cơ thể khổng lồ của yêu tu Hỏa Tước cũng nhanh chóng lụi tàn.
Mà không chờ nó ngã xuống, Thanh Dương Ma Hỏa đã đốt nó thành tro bụi, sau đó quay về lòng bàn tay Lưu Ngọc, biến thành một ngọn lửa màu xanh to cỡ quả trứng gà, chậm rãi bập bùng.
Từ lúc hắn bộc phát tấn công đến giết yêu đoạt đan, sau đó Thanh Dương Ma Hỏa đốt yêu tu Hỏa Tước hóa thành tro bụi, hết thảy chỉ tốn hai hơi thở ngắn ngủi.
Thời gian ngắn ngủi đến vậy, nam tu râu đen thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì nhiều, uy hiếp lớn nhất đã đơn giản bị chấm dứt.
“Người này…”
Đáy mắt nam tu râu đen ngập tràn kinh hãi, trăm triệu không ngờ tu sĩ do Trương gia bố trí đến tiếp người lại mạnh đến nhường ấy!
“Chẳng lẽ là dòng chính của Trương gia, một trong những đích tử được bồi dưỡng trọng điểm của thế hệ này?”
Hắn ta âm thầm suy đoán trong lòng, cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Chẳng qua, dù thực lực đối phương rất mạnh, nhưng tóm lại vẫn là đồng bọn, không cần thiết e ngại.
Nghĩ tới đây, nam tu râu đen chậm rãi tới gần Lưu Ngọc, muốn lên tiếng chào hỏi trước, làm quen một phen.
Mặc kệ thế nào, quen biết tu sĩ thực lực cường đại như vậy luôn không sai. Dù gì hắn ta cũng phải nán lại An Nam lục châu thật lâu, tham gia cuộc bạo động vài năm tới.
Nếu bây giờ có mối quan hệ tốt, thời khắc mấu chốt hỗ trợ một chút, nói không chừng có thể vượt qua cửa ải khó khăn cũng nên?
Đạo tu tiên không phải chỉ khắc khổ tu luyện và tìm kiếm cơ duyên là được, còn cần đạo lý đối nhân xử thế!
“Nhiên liệu bốn trăm độ.”
“Không tồi, không tính Yêu đan và tinh phách đã là nhiên liệu bốn trăm độ, nếu đốt hết toàn bộ chắc cũng phải tám trăm đến một nghìn độ.”
“Không hổ là huyết mạch Linh Yêu.”
Lưu Ngọc thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, thoáng cái đã tính toán ra thu hoạch được bao nhiêu nhiên liệu.
Chỉ ngắn ngủi thời gian một hơi thở đã đốt yêu tu Hỏa Tước thành tro bụi, hắn âm thầm thỏa mãn với uy năng của Ma Hỏa sau khi thăng cấp.
Muốn thăng cấp Ma Hỏa từ nhị phẩm lên tam phẩm cần thỏa mãn hai điều kiện cơ bản.
Đầu tiên, một đóa linh hỏa tam phẩm cần cắn nuốt bổn nguyên khác mới có thể hoàn thành tấn chức.
Thứ hai, cần nhiên liệu một vạn độ.
Từ nhị phẩm thăng lên tam phẩm cần đủ nhiên liệu một vạn độ, gấp đôi số lượng cần để thăng cấp từ nhất phẩm lên nhị phẩm.
Như vậy thì khuyết thiếu nhiên liệu lớn hơn rất nhiều.
Lưu Ngọc còn đang suy nghĩ xem có nên tìm một cơ hội tàn sát toàn bộ một tộc quần yêu thú tam giai.
Dù sao thì hiện tại hắn muốn giải quyết yêu tu tam giai là chuyện vô cùng đơn giản.
Hoặc có lẽ… còn nhiều đại Tiên Thành lắm…
Nhưng hiện tại không phải lúc để suy nghĩ chuyện này, mấy biện pháp ‘to gan’ lóe lên trong lòng rồi biến mất, Lưu Ngọc nhắm mắt kìm chế tâm tư.
Bỗng, hắn nhìn nam tu râu đen đang tới gần, hàng mày hơi nhíu, góc độ khó lòng nhận ra.
Một đường gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở như vậy, Lưu Ngọc cứ luôn cảm thấy hành động lần này thuận lợi quá mức.
An Nam lục châu đã không hề nằm trong khống chế, Trương gia vẫn có thể bố trí người tiến vào, vậy mà yêu tộc lại không hề phát hiện.
Phương diện nào đó, Trương gia thật sự rất có vốn liếng, làm được như vậy cũng không khó.
Nhưng từ góc độ khác mà nói, phải chăng yêu tộc có vẻ hơi vô năng quá mức!
Bất cứ yêu tu tam giai nào đều sở hữu trí tuệ không thua kém tu sĩ, cũng sẽ sử dụng âm mưu quỷ kế.
Chứng cứ rõ ràng nhất là chúng nó biết thu nạp “gian tế nhân loại”, còn biết sử dụng công cụ.
Nghĩ tới điểm này, đáy lòng Lưu Ngọc giật thót, chợt sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Hắn quay phắt đầu nhìn về phía hai gã yêu tu còn lại.
Lộc yêu và Ngưu yêu thấy chỉ trong hai tức ngắn ngủi mà đầu lĩnh yêu tu Hỏa Tước cũng đã ngã xuống thì hoảng loạn vô cùng.
Hai yêu thay đổi độn quang, vừa gửi Truyền Tấn phù vừa xoay người chạy về phía Linh Vũ Thành, rõ ràng là am hiểu sâu đạo lý bo bo giữ mình.
Dù sao chỉ cần lưu núi xanh ở, sợ gì không có củi đốt!
Nhiệm vụ thất bại cũng chỉ là đánh mất một đám tù binh không nhẹ chẳng nặng, tối đa cũng chịu một ít nghiêm phạt thôi, đâu thể quan trọng hơn tính mạng của chính mình?
Hỏa Tước tam giai hậu kỳ còn bị giải quyết nhanh như vậy, hai con yêu chúng nó càng không đáng nhắc tới.
“Không có gì dị thường, chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều?”
Lưu Ngọc cau mày nhìn hai con yêu trốn chạy, không phát hiện bất cứ khác thường nào, nhưng Linh Giác vẫn loáng thoáng truyền đến một loại cảm giác bất an.
Nhưng thấy hai yêu bỏ chạy, hắn cũng không có ý định truy kích, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa tu sĩ đến tập trung trở về Xương Nam Thành.
Về phần hai gã yêu tu, chẳng qua là hai luồng nhiên liệu biết đi mà thôi, thiếu chúng nó cũng không ảnh hưởng toàn cục.
“Tại hạ Quách Phá Vân, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào.”
Nam tu râu đen tới gần, giãn mặt nở rộ nụ cười sang sảng, chắp tay ôm quyền, khách sáo giới thiệu.
“Ra là Quách đạo hữu.”
“Tại hạ Cổ Thành, vị này chính là Thải Điệp đạo hữu.”
Lưu Ngọc không khinh thường đối phương, cười giới thiệu, tiếp lời chào hỏi.
Sau đó, hắn thu lại ý cười, nghiêm mặt nói:
“Nơi này chỉ cách Linh Vũ Thành chưa đầy tám trăm dặm, tùy thời có khả năng có yêu tu chạy tới, thật sự không thích hợp ở lâu.”
“Có chuyện gì có thể bàn sau, chúng ta vẫn nên rời đi sớm cho thỏa đáng.”
Lưu Ngọc luôn tin tưởng dự cảm của chính mình, dù hiện tại chẳng có căn cứ nào, nhưng cẩn thận làm đề phòng… vẫn nên rời đi ngay thì hơn.
“Cổ đạo hữu nói có lý.”
“Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước, sau đó thương lượng kế hoạch tiếp theo.”
Quách Phá Vân nhẹ nhàng gật đầu đáp lời.
Sau đó người này vận chuyển pháp lực, quanh thân sáng lên linh quang ánh vàng, quyết định lập tức rút lui, hoàn toàn không nghĩ cách giải cứu đám tù binh kia.
Tu sĩ tù binh đều bị vòng Cấm Linh hoặc xiềng xích Cấm Linh phong ấn pháp lực, ngay cả phi độn cũng không làm được, tốc độ di chuyển chậm chạp vô cùng, có mang theo cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.
Mà muốn phá hoại pháp khí Cấm Linh thì cần tốn thời gian không nhỏ, có khi chỉ vì chút ít thời gian ấy mà khiến cho yêu tu kịp chạy đến tiếp viện, phá hỏng đại sự.