← Quay lại trang sách

Chương 1625 Linh Vũ Thành (2)

Sau khi ba vị Hộ pháp của Trương gia đều đã đến đông đủ, bọn họ bày ra kết giới cách âm, tiến hành giao lưu ngắn ngủi.

Bởi vì có sự tồn tại của kết giới, nội dung cụ thể thì đám người Lưu Ngọc không biết được.

Chẳng qua sau khi ngắn ngủi giao lưu xong, Trương Đào bay lên đến tảng đá cao nhất, hít một hơi thật sâu, tựa như sắp tuyên bố một chuyện cực kỳ quan trọng.

“Thưa các vị, từ Đại Càn…”

Tiếng nói của lão mười phần mạnh mẽ, chậm rãi vang vọng khắp khu rừng.

Từ khi sáu châu An Nam rơi vào tay Trương gia, bọn họ luôn cố gắng để bày tỏ lòng mong muốn bình an cho bách tính.

Lão thể hiện đầy đủ tính chính nghĩa của cuộc chiến tranh này, cũng là lý do chính đáng.

Bên trong lão còn bày tỏ, lần này chính là cơ hội tốt trời, cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua.

Rất nhiều yêu tu cao giai đều đã tham gia “Vương đình nghị sự”, vì để tranh thủ lợi ích cho riêng tộc quần của mình, đây là một cơ hội rất tốt.

“Điều lão phu muốn nói chính là chuyện này, chỉ cần cuộc chiến này có thể thành công, mọi mong muốn của chư vị đều có thể thực hiện được.”

Nói xong câu cuối cùng, Trương Đào đảo qua đám người, tạm dừng lần nói chuyện lần này.

Lão biết, muốn những tu sĩ trước mắt này đoàn kết với nhau, để bọn họ cố gắng hết sức tấn công Linh Vũ Thành thì phải dùng lợi ích trói gô bọn họ.

“Bốp bốp bốp.”

“Được!”

Mặc kệ trong lòng có suy nghĩ gì, rất nhiều tu sĩ đều giơ tay lên vỗ, trong miệng bảo “được”.

Đợi khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Trương Đào khẽ vỗ vào nhẫn trữ vật, một chiếc thuyền nhỏ màu trắng bạc vô cùng tinh xảo lập tức xuất hiện trước mặt lão.

Sau đó chiếc thuyền nhỏ màu trắng bạc nhanh chóng biến lớn, vắt ngang giữa “Bôn Lôi hiệu” và “Thanh Thương hiệu”.

Định Nam hiệu!

“Mời!”

Trương Đào khách khí chắp tay, nói xong thì lập tức nhảy mạnh lên, nhảy lên trên chiếc thuyền nhỏ màu trắng bạc.

Cũng không lâu lắm, ba chiếc Linh hạm dần bay lên không trung, một trắng một xanh một lam đồng thời bay lên trời, hướng về phía Linh Vũ Thành ở phía Bắc.

Tập kích trực diện Linh Vũ Thành!

“Sao Nguyên Anh Chân Quân, hoặc sự tồn tại cảnh giới cao hơn của Trương gia, lúc này còn chưa đến chứ?”

“Bọn họ dự định dùng phương thức nào để ra sân đây?”

Đứng trên khoang thuyền Định Nam hiệu, Lưu Ngọc chắp tay nhìn về phía xa, trong lòng âm thầm suy tư.

“Không, có lẽ đã đến rồi, chỉ là thủ đoạn của bọn họ cao minh, cho nên tu sĩ Kim Đan không phát hiện ra mà thôi.”

Hắn lập tức nghĩ lại, lóe lên suy nghĩ này.

Ngay lập tức hắn thả thần thức ra ngoài, cẩn thận quét nhìn mỗi một tấc không gian trăm dặm xung quanh, nhưng cũng không nhận ra bất kỳ sự dị thường nào.

Không phát hiện ra gì, điều này khiến Lưu Ngọc có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không quá thất vọng.

Dù sao cảnh giới cao đối với cảnh giới thấp, đó là hoàn toàn nghiền ép, bản thân hắn không phát hiện được gì cũng là bình thường.

Trước khi đại chiến, trên ba chiếc Linh hạm tứ giai, tuy là tập hợp gần một trăm sáu mươi một trăm bảy mươi vị tu sĩ Kim Đan, nhưng trên khoang thuyền lại lặng ngắt như tờ, bầu không khí một lần nữa trở nên vô cùng kìm nén.

Xung quanh đều là những người đồng đạo chiến đấu vì một mục tiêu, nhưng lại không thể mang đến một chút cảm giác an toàn nào cả.

Cẩn thận nghĩ lại, cần đến một hai trăm vị Kim Đan ra tay còn chưa nhất định có thể công phá nổi thành trì, độ khó khi tiến công là lớn đến bậc nào đây?

Nghĩ đến chỗ này, dù một hai trăm vị Kim Đan đồng loạt cùng tiến cùng lùi, cũng không thể mang đến chút cảm giác an toàn nào, điều này cũng có thể hiểu.

Trương gia chuẩn bị càng đầy đủ, càng chứng tỏ trận đại chiến này có bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm!

Lắc đầu, Lưu Ngọc thoát khỏi ảnh hưởng từ tâm trạng tiêu cực, bắt đầu đến khoảng cách gần để quan sát ba chiếc Linh hạm.

Lúc này, ba chiếc Linh hạm tứ giai đều đã khôi phục lại trạng thái bình thường, ít nhất đều lớn bảy tám chục trượng.

“Định Nam hiệu” có phẩm cấp cao nhất, hơn nữa nó cũng đạt đến độ lớn một trăm trượng kinh người!

Nhưng Linh hạm dùng để phi hành trên không trung, dao động phát ra lại vô cùng yếu ớt, thậm chí còn muốn yếu hơn cả khi Lưu Ngọc dùng “Ẩn Linh thuật”.

Rất nhiều tu sĩ phân bố bên trên ba chiếc Linh hạm, nhưng lại không truyền ra bất kỳ sự dao động pháp lực nào, chỉ vì một tầng bảo hộ trong suốt không thể nhận ra bằng mắt thường, ngăn cách toàn bộ khí áp Linh tức và sóng pháp lực.

Chỉ cần không tiến vào phạm vi nhất định, hoặc không đạt đến cảnh giới nhất định, lúc đó dùng thần thức nhìn quét đến, cũng sẽ khó mà nhận ra bất kỳ sự bất thường nào.

“Loại hiệu quả này đã có thể so sánh với “Tường Thần Thức” của mình, trận pháp bên trên ba chiếc Linh hạm này chắc chắn có thể che đậy thần thức dò xét vô cùng hiệu quả.”

“Không, không, không thể nào.”

“Hiệu quả che giấu thế này có lẽ là tốt hơn cả “Tường Thần Thức” của mình.”

“Dưới sự khai mở toàn diện, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hay yêu tu hóa hình cũng đều khó mà phát giác ra được.”

Dùng thần thức cẩn thận đảo qua tầng bảo hộ trong suốt kia, quan sát hồi lâu, Lưu Ngọc liên tục lắc đầu.

Thần thức của hắn có thể quan sát được những cảnh tượng, thậm chí những thứ còn nhỏ hơn bụi bặm mười mấy lần.

Nhưng dù thế khi hắn dùng nó để quan sát một hồi lâu, thì cũng không thể phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào, không có bất kỳ một khe hở nào.

“Khe hở” dĩ nhiên có tồn tại, chỉ là dưới cường độ thần thức hiện tại của hắn thì tạm thời không thể nào quan sát được.

Ngay cả với tình hình trước mắt nào nói,“Tường Thần Thức” của hắn còn chưa đạt được hiệu quả như thế này.

Trừ phi cường độ thần thức tăng lên một khoảng lớn, hoặc là thần thông “Mắt Tinh Thần” của hắn có thể tăng mạnh, thì mới có chút khả năng làm được như vậy.

Nghĩ đến đây, Linh quang xanh thẳm trong mắt hắn dần ảm đạm xuống, quan sát một hồi lâu mà vẫn không phát hiện ra sơ hở, cho nên hắn đành phải từ bỏ.

“Chỉ từ phương diện che giấu mà nói, quả thật nó đã đến mức tu sĩ Kim Đan khó lòng chạm đến.”

“Chỉ sợ yêu tu có thiên phú đặc biệt cũng khó mà nhận ra sự tồn tại của Linh hạm tứ giai.”

“Trên phương diện che giấu đã tuyệt vời như thế, thì các phương diện như công kích, phòng ngự sẽ thế nào đây?”

Thấy được sự không tầm thường của ba chiếc Linh hạm, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi sinh ra ý nghĩ này, một ý nghĩ nào đó lại dần mãnh liệt hơn.

“Chỉ là muốn điều khiển được Linh hạm này, dường như cũng không đơn giản.”

Nhìn thoáng qua Trương Đào đang vô cùng chăm chú điều khiển, hắn âm thầm suy đoán.