← Quay lại trang sách

Chương 1686 Thiên linh căn hỏa, lễ bái sư(2)

Có điều, điều khiến Lưu Ngọc chú ý nhất, lại là tu vi của thiếu niên áo gấm này.

Nhìn qua, chẳng qua chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng lại có tu vi Luyện Khí tầng năm.

“Năm ấy ở Nguyên Dương biệt viện, bản thân cũng ở thời điểm mười hai, mười ba tuổi, hình như vẫn dừng lại ở Luyện Khí tầng một?”

Nhìn thiếu niên này, Lưu Ngọc hơi xúc động, ký ức về thời gian học tập tri thức tu tiên cơ bản ở biệt viện lóe lên trong lòng rồi biến mất.

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nhìn thiếu niên một thân pháp khí, Linh khí, lại liên tưởng đến gia tộc hiển hách sau lưng, xem ra là không thiếu tài nguyên tu luyện.

“Trương Diệc, còn không tiến lên chào hỏi Cổ Thành tiền bối.”

Nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt Trương Đào lóe lên một tia vui mừng, ngay lập tức nghiêm mặt trách mắng.

“Vâng, Cao Tổ.”

Thấy Trương Đào quát lớn, thiếu niên áo gấm cũng không sợ, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.

Lập tức, hắn ta bước đến chỗ cách Lưu Ngọc khoảng chừng một trượng, cung cung kính kính khom lưng hành lễ, nói:

“Vãn bối Trương Diệc, bái kiến Cổ Thành đạo hữu.”

Nhìn thấy tiểu đại nhân bình thường, Trương Diệc cung kính cúi đầu hành lễ, không làm càn đánh giá hết nhìn đông lại nhìn tây.

Trước khi chưa nghe thấy lời hồi đáp, người này không lập tức đứng dậy, vẫn duy trì tư thế khom lưng bái kiến.

Hiểu quy củ, không rụt rè.

Căn cứ vào mỗi lời nói hành động, có thể nhìn ra thiếu niên này từ nhỏ đã được giáo dục vô cùng tốt.

Có thể nói là ngậm thìa vàng sinh ra, chiến thắng ngay từ vạch xuất phát, là đối tượng ngưỡng mộ của vô số tu sĩ.

“Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”

Lưu Ngọc thuận miệng nói một câu, để thiếu niên đứng dậy, quay đầu khẽ chau mày nhìn Trương Đào hỏi:

“Đạo hữu, đây là ý gì?”

Đưa một thiếu niên như thế này đến trước mặt mình, nhìn qua thiên phú cũng không có dáng vẻ quá tệ.

Hắn hiện tại quả thật có chút không hiểu, trong hồ lô của Trương Đào rốt cuộc bán thuốc gì.

“Lẽ nào lão muốn mình dẫn theo thiếu niên này rời đi, rời xa sáu châu An Nam đầy nguy hiểm này?”

“Không đúng lắm.”

“Linh Vũ Thành ở trong tay, Trương gia có thể phái người rời đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn không cần đến mình giúp tay.”

Các loại ý nghĩ cứ lóe lên một chút rồi biến mất, đợi câu trả lời của đối phương.

“Cổ Thành đạo hữu, việc này nói ra rất dài dòng, cũng bởi vì quyết định của gia tộc, lão hủ mới đưa ra hạ sách này.”

“Việc này.”

Lo lắng khiến cho đối phương không vui, Trương Đào không tiếp tục thừa nước đục thả câu, bắt đầu cẩn thận nói đến ngọn nguồn sự tình.

Ngày “Vương đình nghị sự” của yêu tộc ngày càng gần, sau khi có được sự chống đỡ của Càn Đình, Trương gia cho rằng thời cơ thu phục sáu châu An Nam đã chín muồi, dốc hết toàn lực được ăn cả ngã về không.

Dự định thừa thế xông lên cướp lấy “Linh Vũ Thành”, đặt phần lớn sức mạnh gia tộc vào bên trong đó.

Sau khi tiếp viện của Càn Đình đến, lấy Linh Vũ Thành làm điểm tựa thu phục Linh châu, sau đó thu phục từng năm châu còn lại.

Mặc dù trước mắt xem ra mọi việc vẫn tính là thuận lợi, nhưng là người chủ quản sự vụ lục châu của Trương gia, Trương Đào không hề tưởng tượng lạc quan như vậy.

Thái độ của Càn Đình, quyết tâm của Hỏa Phượng tộc, tất cả tất cả, đều vô cùng khó lường.

Năm ấy gần bốn trăm tuổi, tu luyện mấy chục năm không có tiến triển, Trương Đào tự biết bản thân vô vọng đến Nguyên Anh, chủ động xin đến sáu châu An Nam.

Trong lúc đó bởi vì cô quạnh, cùng vài nữ tu có một thời gian dài quan hệ, ngẫu nhiên sinh ra một nam một nữ.

Chỉ là một trai một gái này đều không có linh căn, khiến Trương Đào khá tiếc nuối.

Dưới sự chăm sóc bí mật của lão, đôi nam nữ đều không chết yểu giữa chừng, ngày qua ngày bình an lớn lên cũng không tệ.

Cứ vậy, lão không ngờ qua mấy đời sau, lại xuất hiện kinh hỉ.

Trong những người ruột thịt trực hệ, thành công sinh ra một đứa trẻ có linh căn, chính là hậu duệ của đứa con trai năm đó, cũng chính là Trương Diệc trước mắt.

Đối với điều này, Trương Đào đương nhiên là cực kỳ vui mừng, cho nên đưa đến bên cạnh mình đích thân bồi dưỡng, thời gian loáng cái đã qua mười hai năm.

Có điều theo trận chiến Linh Vũ Thành bùng phát, lão thân là “đại tổng quản” của Trương gia ở sáu châu An Nam, bắt buộc phải có mặt ở tiền tuyến mọi lúc, lúc nào cũng có nguy cơ sống còn.

Vì vinh quang gia tộc, bản thân Trương Đào không sợ tử vong, cũng dám mạo hiểm.

Nhưng lão cũng không đành lòng hậu duệ chưa trưởng thành, trong cuộc chiến tranh này bất ngờ chết trẻ.

Vì vậy, lão muốn tìm một cơ hội, đưa Trương Diệc rời khỏi sáu châu An Nam, đưa nó đến một hoàn cảnh trưởng thành an toàn hơn.

Chính lúc này, Lưu Ngọc với thực lực mạnh mẽ, làm việc khiêm tốn, lọt vào tầm mắt của Trương Đào.

“Cho dù sáu châu An Nam nguy hiểm, muốn đưa đứa trẻ này tránh xa tiền tuyến, đạo hữu cũng hoàn toàn có thể giao cho người của mình thực hiện.”

“Bất kể nói thế nào, đều là tu sĩ Trương gia, so với một người ngoài như Cổ mỗ càng đáng tin cậy hơn chứ?”

Say khi nghe đối phương thuật lại, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đáp lại.

Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng trong lời nói ngoài ý từ chối, không có đến nửa phần đồng ý.

Nghe vậy, Trương Đào khẽ lắc đầu cười khổ, khẽ thở dài rồi tiếp tục giải thích:

“Cổ Thành đạo hữu có điều không biết.”

“Hiện tại Trương gia bọn ta nhìn có vẻ vô cùng rực rỡ, nhưng vẫn luôn không ít kẻ địch, trong gia tộc vẫn còn tồn tại “người quen”.”

“Nếu như lần này khởi sự thành công, đương nhiên là niềm vui vô cùng lớn, đưa đứa trẻ này cho gia tộc sắp xếp, cũng không xuất hiện điều ngoài ý muốn.”

“Nhưng nếu khởi sự thất bại, chỉ sợ gia tộc hiện đang hưng thịnh, sẽ tan biến như khói mây bay đi.”

“Lúc ấy tường đổ người đẩy, nhưng người sớm đã bất mãn với Trương gia, như một vài thế lực đối địch trong Càn Đình, chỉ sợ sẽ lập tức nhảy ra gây sự.”

“Còn lão hủ trước đây lang bạt Trung Vực, cũng từng đắc tội qua một vài tu sĩ, vì vô số những nguyên nhân không thể nhổ tận gốc.”

“Chính vì đã cân nhắc rất nhiều, lão hủ cuối cùng mới không lựa chọn gia tộc, hoặc là một vài người bạn cũ quen trước đây.”

“Hy vọng Cổ Thành đạo hữu có thể thu nhận Trương Diệc làm đồ đệ, lão hủ vô cùng cảm kích, sau ắt có báo đáp.”