Chương 1739 Hắc mã Càn Khôn(2)
Nghe những lời nói chân thành của Thanh Thủy chân quân, rất nhiều tu sĩ đều đồng ý ở trong lòng, trong mắt hiện lên hưng phấn.
Mặt họ đỏ bừng, một số lập tức đeo nhẫn đỏ, mong muốn được góp sức cho Bố Y Minh ngay.
“Hắc mã?”
“Trâu ngựa!”
Trong đám người, hơi thơ Lưu Ngọc dồn dập, nhìn chằm chằm Thanh Thủy chân quân trên điện không chớp mắt, dáng vẻ kích động.
Nhưng sâu thẳm trong nội tâm, lại không có chút dao động nào.
Hắn biết rất rõ rằng mình gia nhập Bố Y Minh, không phải vì “lý tưởng cao cả” nào cả, mà chỉ để phát triển tốt hơn thôi.
Chỉ vì đó là sự lựa chọn phù hợp nhất sau khi loại trừ thánh địa Càn Đình, tông môn thế gia.
“Không biết là đang diễn kịch, hay là cùng nhất trí về cái gọi là ‘lý tưởng cao cả’, thực sự muốn tạo ra một quốc gia lý tưởng như vậy sao?”
Nhìn các tu sĩ với vẻ mặt khác nhau trong điện, ý nghĩ này thoáng qua trong lòng Lưu Ngọc.
Lời nói và hành động của Thanh Thủy chân quân, hoàn toàn không có chút dấu vết diễn kịch nào, dường như thực sự phát ra từ nội tâm.
Nhưng lão quái vật sống lâu như vậy, có kỹ năng diễn xuất tốt là điều bình thường, hắn sẽ không dựa vào đó mà đưa ra phán xét.
“Dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là lời nói suông, còn phải xem hành động sau đó.”
Lưu Ngọc lẳng lặng nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn để tránh cho mình tỏ ra khác biệt với người thường.
Lời nói làm lòng người phấn chấn, rất nhanh đã kết thúc, nghi thức nhập minh đến đây cũng gần kết thúc.
Sau khi Thanh Thủy chân quân nói xong câu cuối cùng, các tu sĩ trong điện lần lượt bước ra ngoài.
Khi đến tham gia nghi thức, hầu hết các tu sĩ đều không có gì trên tay, nhưng khi kết thúc nghi thức rời đi, rất nhiều tu sĩ đã đeo chiếc nhẫn màu đỏ.
Như tìm được tổ chức, gặp được rất nhiều người đồng đạo, niềm tin trong lòng cũng bởi vậy mà trở nên mạnh mẽ hơn.
“Xin chúc mừng, đạo hữu Cổ Thành, từ giờ trở đi chúng ta sẽ là thành viên cốt lõi của liên minh này.”
Sau khi Thanh Thủy chân quân rời đi, Quách Phá Vân ôm quyền nói.
Kết thúc nghi thức, hai người chậm rãi đi ra ngoài điện, hắn ta liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
“Thanh Thủy trưởng lão, cũng không phải là Nguyên Anh chân quân bình thường đâu, nghe đồn ông ấy là một trong những người đầu tiên sáng lập bổn minh.”
“Lão nhân gia ông ấy có ba mươi sáu đệ tử, có mười tám người cuối cùng đều Kết Đan thành công, và trở thành người bảo vệ trung thành nhất của bổn minh.
“Ngay cả mười tám người Kết Đan không thành công, niềm tin bảo vệ bổn minh cũng không thể khinh thường.”
“Dưới sự quản lý của Thanh Thủy trưởng lão, sự vụ ở nơi này đều được quản lý đâu vào đấy, rất nhiều đồng đạo bị tông môn thế gia chèn ép vẫn còn đang mờ mịt.
“Trong mắt rất nhiều đồng đạo tán tu, vị trưởng lão này là ngọn hải đăng trong bóng tối, là người chỉ đường, thầm được gọi là “thầy”.
“Có thể nói, Thanh Thủy trưởng lão gánh nửa bầu trời bổn minh, cũng là “thầy” của rất nhiều đồng đạo.
“Nhưng cũng chính vì vậy mà trưởng lão cũng trì hoãn việc tu luyện của mình, khiến cho tu vi vẫn dừng lại ở Nguyên Anh trung kỳ, đã mấy trăm năm không tinh tiến.”
“Thật đáng tiếc-!”
Nói xong, Quách Phá Vân khẽ lắc đầu.
Có thể thấy, hắn ta kính trọng vị “Thanh Thủy trưởng lão” này từ tận đáy lòng.
Hoặc trong lòng người này, vị trưởng lão này cũng là “thầy”, tựa như “người truyền lửa”.
“Vì chuyện trong minh mà trì hoãn việc tu luyện của bản thân, Thanh Thủy trưởng lão đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo.”
Nghe xong lời Quách Phá Vân nói, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, suy ngẫm.
Khẩu hiệu dù có vang dội đến mấy mà không thực hiện thì cũng chỉ là lời nói suông, không phải tín ngưỡng chân chính.
So với cái đầu tiên, thực sự thực hiện những điều đã nghĩ trong lòng, lại càng đáng được gọi là tín ngưỡng và tình yêu hơn.
Nghe xong những sự tích về Thanh Thủy chân quân mà mọi người biết, trong lòng Lưu Ngọc đã có đôi phần tin tưởng những gì phát ra trong lòng.
Không nhìn những gì đã nói, chỉ nhìn đối phương đã làm những gì!
Lưu Ngọc cũng đồng ý, nụ cười trên mặt Quách Phá Vân càng xán lạn hơn, hắn ta liếc nhìn xung quanh rồi buột miệng nói:
“Hơn nữa còn có lời đồn, Thanh Thủy trưởng lão với “Cửu Long thần quân” có một chút quan hệ.
“Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn thôi, còn chưa có xác thực, vẫn không biết là thật hay giả.”
Nhắc đến “Cửu Long thần quân”, nụ cười trên mặt người này nhạt đi, trong mắt hiện lên vẻ tôn kính và khao khát.
“Cửu Long thần quân?”
Nghe vậy, trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, có chút gợn sóng xuất hiện.
Được gọi là “thần quân”, đương nhiên chỉ có tu sĩ trên Hóa Thần mới có tư cách.
Mà “Cửu Long thần quân” mà đối phương nói, nhưng một số tán tu Hóa Thần vẫn luôn tu luyện cảnh giới Hóa Thần, cũng chẳng tham gia bất cứ thế lực nào.
Trong Trung Vực có tin đồn rằng tư chất linh căn của vị thần vương này không tốt, chỉ là tư chất tứ hệ ngụy linh căn, con đường tu tiên năm xưa rất gập ghềnh.
Nhưng Kim Lân há phải vật trong ao?!
Với ý chí kiên trì bền bỉ, thêm một chút cơ duyên, vị thần quân này đánh bại vô số thiên tài tông môn thế gia, cuối cùng đạt đến cảnh giới Hóa Thần.
Nhìn lại con đường tu luyện, đúng là một huyền thoại sống.
Đa số tán tu bắt đầu bước lên con đường tu tiên, đã từng nghe truyền kỳ về “Cửu Long thần quân”, coi đó là mục tiêu phải theo đuổi.
Vị thần quân này có sức ảnh hưởng phi thường với tán tu.
Tính cả trải nghiệm ở An Nam Lục Châu, Lưu Ngọc đã tiếp xúc với Tu Tiên Giới ở Trung Vực hơn mười năm, đương nhiên đã từng nghe nói lời đồn về vị thần quân này.
“Nếu chưa được chứng thực, thế thì chúng ta vẫn phải thận trọng với lời nói của mình, đừng có bàn luận lung tung về thần quân.”
Nghe xong tin này, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, trịnh trọng nói.
Tu luyện tới cảnh giới cao, sẽ có thần thông khó tin, dù chỉ nhắc đến tên cũng có thể bị phát hiện.
Nếu ăn nói lung tung, có thể ngay sau đó, sẽ có một bàn tay to từ trên trời rơi xuống nghiền nát kẻ cuồng ngôn.
Truyền thuyết kể rằng khi một người tu luyện tiến vào cảnh giới sau đại năng, sẽ có những thần thông vượt khỏi lẽ thường, khó mà giải thích.
Chỉ cần khoảng cách không vượt quá một phạm vi nhất định, cho dù không có bất kỳ phương tiện nào, chỉ cần tu sĩ nhắc tới tên thật hoặc đạo hiệu, là có thể phát hiện ra ngay.
Bất cứ điều gì đã nói, đều biết hết!
“Đạo hữu Cổ Thành, đi thong thả nhé!”
“Quách mỗ còn có việc, lần này không tiễn xa được.”
Có vẻ còn có việc quan trọng phải làm, nói chuyện vài câu trước Quần Tiên điện, Quách Phá Vân chủ động chào tạm biệt.
“Cáo từ.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc chắp tay, hóa thành một luồng ánh sáng xanh bắn thẳng lên trời.
“Ầm”
Mặc dù rất muốn bắt đầu nhiệm vụ ngay lập tức, giành lấy thần thức công pháp.
Nhưng nghĩ bằng chân cũng biết, nhiệm vụ đầu tiên có ý nghĩa không tầm thường, hơn nữa sau đó còn phải ban thần thức công pháp, đương nhiên độ khó không phải nhiệm vụ bình thường có thể so sánh được.
Loại nhiệm vụ này không thể thực hiện được bất cứ lúc nào, đợi một khoảng thời gian là chuyện bình thường.