Chương 1778 Khắc phục hậu quả, kiểm kê thu hoạch
Thời điểm công pháp đến tay, tất cả những khó khăn gian khổ mà hắn đã trải qua đều vô cùng đáng giá.
Thái độ của đối phương không tệ, coi như vì lão đã sảng khoái giao ra công pháp, cũng vì mối quan hệ sâu xa giữ hắn và Thanh Dương Môn, Lưu Ngọc cũng không ngại tìm truyền nhân cho bọn họ.
Để hương khói tiếp tục kéo dài.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Sau khi giải quyết được nỗi lòng, Không Thanh như người mất hồn, trong miệng cứ lẩm bẩm nói nhỏ.
Không biết có phải là do thiếu hụt quá nhiều Kim Đan bổn nguyên, hay là do sinh lòng tử chí vì đã giải quyết được mối bận tâm.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt người này tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, mái tóc vốn đen tuyền nay cũng nhanh chóng trở nên bạc trắng.
Sau khi trầm mặc hai hơi thở nữa, Không Thanh nhìn “Cửu Cung Thanh Dương đăng” đang lơ lửng trước mặt, giọng điệu buồn bã khó hiểu nói:
“Chiếc đèn này đã được sư tôn tự tay giao lại cho ta trước khi ngã xuống.”
“Sư tôn nói, ngọn đèn này là của vị Nguyên Anh chân quân cuối cùng của bản môn mấy vạn năm trước…”
Thời điểm lão nói những câu này, ký ức hiện lên trong mắt lão, trên khuôn mặt của lão cũng hiện lên sợ không nỡ và ưu thương, các thần sắc khác nhau xen kẽ một cách phức tạp và khó hiểu.
Nhưng cuối cùng, Không Thanh chân nhân vẫn khống chế ngọn đèn này, nhẹ nhàng đưa nó đến bên cạnh Lưu Ngọc.
“Ngọn đèn này, đạo hữu có thể thay tại hạ bảo quản một thời gian được không?”
“Tương lai…”
Giọng nói lão khàn khàn, nhìn Cửu Cung Thanh Dương đăng dần rời xa, trong lòng lão cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng lão vẫn ép buộc bản thân nhắm mắt lại.
“Ba trăm năm.”
“Cẩn thận đếm lại, bất tri bất giác đã trôi qua hơn ba trăm năm.”
Quá khứ không ngừng ùa về tâm trí lão, Không Thanh cẩn thận đếm, từ thời điểm sư tôn tự tay giao ngọn đèn này cho lão, thời gian đã qua hơn ba trăm năm.
Bây giờ, cuối cùng lão cũng có thể tống ngọn đèn này đi.
“Chuyện này, Lưu mỗ có thể đáp ứng đạo hữu.”
Tiếp nhận ngọn đèn có phần quen thuộc, Lưu Ngọc trầm mặc vài hơi thở, sau đó hắn khẽ gật đầu, nói.
Hắn không thể cảm nhận được sự bi thương của Không Thanh, nhưng hắn vẫn phần nào hiểu được nỗi lòng phức tạp của lão.
Nhìn từ phía nhân quả sâu xa, hay là việc đáp ứng chuyện này, dù sao thì hắn vẫn có thể sử dụng nó trước.
Đợi đến khi không cần dùng nữa thì giao đèn ra cũng chưa muộn, cũng không tính là hắn lật lọng.
“Đa tạ Lưu đạo hữu!”
Không Thanh cảm kích nói, sau đó lão lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận sự thoải mái trước đây chưa từng có.
Thời điểm tiếp nhận Cửu Cung Thanh Dương đăng từ tay sư tôn, khi đó lão vừa mới Kết Đan không lâu, vậy mà nhoáng cái đã hơn ba trăm năm trôi qua, sống một cuộc sống mai danh ẩn tích, tránh Đông tránh Tây.
Mấy năm nay, lão thật sự rất mệt mỏi.
Sau một khắc, như là hồi quang phản chiếu, Linh áp gần như đã rơi xuống Kim Đan của người này lại tăng lên với một tốc độ nhanh chóng khác thường.
Tăng lên với tốc độ vô cùng nhanh, có xu hướng trở lại đỉnh phong.
Giờ khắc này, nếp nhăn trên mặt Không Thanh nhanh chóng biến mất, mái tóc dài một lần nữa biến thành màu đen, tựa như sắp trở lại đỉnh cao.
Yên lặng nhìn một màn này, Lưu Ngọc thờ ơ, rõ ràng là hắn biết được ý đồ của đối phương.
Dốc toàn lực thiêu đốt phần Kim Đan bổn nguyên cuối cùng, tự bạo ở thời khắc đỉnh cao nhất của bản thân, cũng coi là một phương thức kết thúc tương đối vinh quang, thế nên thành toàn cho người này cũng không có vấn đề gì.
Dù sao một khi Phá Bại kiếm xuất khỏi vỏ thì không một ai có thể sống sót, đây chính là điểm mấu chốt của Lưu Ngọc.
Về điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không mềm lòng, cho dù có gốc gác sâu đến mức nào thì cũng không có ngoại lệ!
“Không Thanh đạo hữu, vào thời khắc cuối cùng này, ngươi còn lời nào muốn nói với truyền nhân tương lai không.”
Cất xong Cửu Cung Thanh Dương đăng, Lưu Ngọc bỗng nhiên lên tiếng.
“Giết thật nhiều tu sĩ thánh địa.”
Nghe vậy, Linh áp của lão nhanh chóng tăng lên, lão lần nữa mở mắt ra.
Lúc này, lão bình tĩnh đến bất ngờ.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lập tức không nói gì nữa.
“Bùm!”
Nương theo tiếng nổ làm rung chuyển khắp nơi, một cơn bão Linh khí nhỏ xuất hiện.
Khí tức của Không Thanh chân nhân lập tức hoàn toàn biến mất, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không còn.
Cơn bão Linh khí đầy màu sắc phảng phất như đang ký thác một điều gì đó, lại cũng có một hương vị thê lương.
“Con đường tu tiên mịt mù, dài đằng đẵng…”
Nhìn thấy một màn này, Lưu Ngọc khẽ than thở một tiếng, thu hồi ánh mắt rồi lắc đầu.
Lúc này, bụi bặm đã dần lắng xuống, tầm nhìn càng trở nên rõ ràng.
Chỉ là trong bán kính mấy chục dặm, khí tức đổ nát và hoang vu tràn ngập trong không khí, ảnh hưởng do Phá Bại kiếm tạo thành tạm thời vẫn chưa toàn hoàn biến mất.
Nếu hắn bỏ qua, cho phép những dấu vết này tồn tại, tu sĩ cấp cao rất dễ suy luận ra sự tồn tại của Linh Bảo thông qua những khí tức này.
Đến lúc đó, hậu quả khó mà lường được.
“Leng keng.”
Tâm thần kết nối với Kiếm linh, sau đó Lưu Ngọc lần nữa rút Phá Bại kiếm ra.
“Ong ong.”
Thân kiếm rung nhè nhẹ, từng đạo khí tức màu xám lạnh từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xông vào trong thân kiếm.
Một hơi thở, hai hơi thở, rồi ba hơi thở…
Sau năm hơi thở, khí tức hoang vu tràn ngập trong phạm vi hàng chục dặm biến mất, xung quanh khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Có điều sinh linh vốn tồn tại ở nơi đây đã vĩnh viễn biến mất.
“Ừm, không tệ.”
Thần thức đảo qua một lần, xác định không còn để lại bất cứ thông tin gì, lúc này Lưu Ngọc mới khẽ gật đầu.
Sau đó hai tay hắn khẽ cử động, liên tục phóng ra Hỏa Cầu, đánh về bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm.”
Từng viên Hỏa Cầu đỏ rực rơi xuống, tiếng nổ vang trời không ngừng vang lên trong phạm vi hàng chục dặm, khói bụi lại lần nữa bốc lên.
Chỉ chốc lát sau, nơi này đã hoàn toàn thay đổi, vết tích của trận đấu pháp ban đầu đã biến mất.
“Ừm, như vậy là được rồi.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc khẽ gật đầu.
Sau một loạt thao tác, vết tích của trận đấu pháp đã bị phá hủy hoàn toàn, máu còn sót lại của bản thân cũng bị hắn thu hồi, như vậy trên cơ bản là đã an toàn.
Trên phương diện này, hắn là người chuyên nghiệp!
“Vù vù…”
Sau khi giải quyết tốt hậu quả, Lưu Ngọc cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới điều động pháp lực hóa thành tia sáng xanh thẳm, bay về lãnh địa Giang châu.
Dù Đạo Nhất Thánh Tử đã ngã xuống, nhưng tu sĩ cấp cao của thánh địa Đạo Nhất cũng không thể đến nhanh như vậy.
Dù sao khoảng cách từ sơn môn của thánh địa đến Giang châu vô cùng xa, ở giữa lại còn cách mấy chục châu lục, khoảng cách thật sự rất xa.