Chương 1780 Khắc phục hậu quả, kiểm kê thu hoạch(3)
Trong bảy chiếc nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn trữ vật của Thánh Tử Đạo Nhất không thể nghi ngờ là cái bắt mắt nhất, hiển nhiên là cao cấp hơn hẳn những chiếc nhẫn trữ vật khác.
“Không biết sẽ có kinh hỉ nào hay không?”
Khống chế bảy chiếc nhẫn trữ vật lơ lửng trước mặt, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.
Tâm niệm hắn lập tức khẽ động, biển Linh khí vô cùng vô tận của Tiên Phủ lập tức cuồn cuộn mà đến, bao phủ bảy chiếc nhẫn trữ vật vào.
Chỉ sau một hơi thở ngắn ngủi, hắn đã lập tức thiết lập được một mối quan hệ kỳ diệu với những chiếc nhẫn, thành công luyện hóa chúng.
Trong thế giới Tiên Phủ, Lưu Ngọc sở hữu quyền hạn cực cao, có thể làm được tất cả những chuyện mà thế giới bên ngoài không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như trực tiếp thao túng Linh khí trong thiên địa, Nguyên Thần can thiệp vào vật chất…
Thế nên hắn tùy ý luyện hóa mấy cái nhẫn trữ vật mà hoàn toàn không gặp khó khăn gì, chỉ như mưa bụi mà thôi.
“Bắt đầu từ nó đi.”
Ánh mắt hắn rơi vào chiếc nhẫn trữ vật ánh tím, sau khi Lưu Ngọc động ý niệm này, vật phẩm bên trong lập tức xuất hiện trên không trung.
Theo thứ tự là một đống Linh Thạch, vài món Pháp Bảo với các hình dáng khác nhau, vài tấm phù chú tam giai, còn có một vài bình đan dược, cũng như một ít nhu yếu phẩm linh tinh.
Thần thức đảo qua một lần, Lưu Ngọc lập tức kiểm kể được số lượng Linh Thạch.
Quy mô của đống Linh Thạch kia không nhỏ, chỉ tính riêng Linh Thạch thượng phẩm thì đã có hơn ba mươi khối!
Ngoài ra, còn có khoảng một trăm khối Linh Thạch trung phẩm, mấy ngàn khối Linh Thạch hạ phẩm.
Tổng cộng là ba mươi mốt vạn Linh Thạch!
Đối với một tu sĩ Kim Đan bình thường, đây chính là một con số khổng lồ, khiến người đó trong một thời gian dài không cần phải lo lắng về vấn đề tài nguyên nữa.
Số lượng này có thể mua được hai kiện Pháp Bảo thượng hạng, có thể khiến thực lực lập tức tăng vọt.
Có điều Lưu Ngọc đang có khoản “trăm vạn”, thế nên hắn không hề để con số ba trăm ngàn Linh Thạch này vào trong mắt.
Vậy nên hắn chỉ nhìn lướt qua, rất nhanh đã dời ánh mắt, nhìn một vài món Pháp Bảo với những hình dáng khác nhau.
Có thể được Đạo Nhất Thánh Tử lựa chọn, những món Pháp Bảo này hiển nhiên là không tầm thường, chúng hoặc có uy năng mạnh mẽ tiềm lực cực cao, hoặc có công dụng vô cùng đặc biệt.
“Ba món Pháp Bảo này hẳn là có trị giá khoảng năm trăm ngàn Linh Thạch!”
Kinh nghiệm phong phú giúp Lưu Ngọc nhanh chóng tính toán được giá trị của chúng.
Đáng tiếc là, bất kể là về sức mạnh hay phẩm chất, những món Pháp Bảo này đều không tệ, nhưng chúng lại không phù hợp với hắn.
Hắn chỉ có thể tìm một cơ hội, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, đổi nó thành Linh Thạch.
Còn về phần những tấm phù chú tam giai và một đống vật dụng linh tinh hàng ngày, sau khi thần thức hắn đảo qua thì hắn không còn quan tâm đến nữa.
“Đường đường là Đạo Nhất Thánh Tử nhưng trong người chỉ có từng này?”
Lóe lên suy nghĩ này, Lưu Ngọc có hơi thất vọng.
Hắn thừa nhận, thâm tâm hắn mơ hồ hy vọng có thể thu được công pháp của thánh địa Đạo Nhất, để sau này có thể dùng làm tư liệu suy diễn.
Nhưng đáng tiếc, ông trời không muốn chiều lòng người.
Tuy nhiên Lưu Ngọc đã nhanh chóng thu hồi tâm tư, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao những công pháp liên quan đến việc truyền thừa thánh địa, ngay cả người cao quý như Thánh Tử, một khi tiết lộ ra ắt cũng bị trừng phạt nghiêm khắc, thế nên việc này xảy ra cũng không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa, ngay cả khi có bảo vật trân quý, chẳng hạn như phù chú cao giai hay khôi lỗi cao giai, thì chúng cũng đã được sử dụng để chống đỡ một đòn của Phá Bại kiếm rồi.
Bởi vì trong trận đấu pháp với hắn, hắn ta không thể không xuất ra.
“Có điều phẩm chất của món Pháp Bảo này thậm chí còn tốt hơn Lạc Nhật Kim Hồng thương.”
“Hình như còn có tác dụng phòng ngự đòn tấn công thần thức.”
Lưu Ngọc tiếp tục nhìn, thấy được Pháp Bảo Tử Liên lấy từ Đạo Nhất Thánh Tử, hắn có ấn tượng vô cùng sâu với món Pháp Bảo này.
Nếu không phải bản thân Đạo Nhất Thánh Tử bị trọng thương, thực lực còn bị suy yếu do ảnh tưởng từ thần thông “Khô Uy”, thì Pháp Bảo này có thể trấn áp cả Lạc Nhật Kim Hồng thương.
“Pháp Bảo này mạnh trên phương diện phòng ngự.”
“Nếu cứ như vậy mà bán đi thì thật sự rất đáng tiếc.”
“Đúng lúc mình đang thiếu một kiện Pháp Bảo phòng ngự thượng hạng, nếu không cứ sử dụng lại cái này đi?”
“Hơn nữa nó là Pháp Bảo bản mệnh của Đạo Nhất Thánh Tử, nếu bán đi thì quá nguy hiểm.”
Đủ các suy nghĩ hiện lên, trong lòng Lưu Ngọc nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thế nên, hắn ngay lập tức vào Tiên Phủ, luyện hóa món Pháp Bảo bản mệnh này của Đạo Nhất Thánh Tử.
“Ong ong.”
Linh khí cuồn cuộn mãnh liệt rót vào, Pháp Bảo Tử Liên khẽ rung, rồi đột nhiên bùng nổ Linh quang cực kỳ chói mắt.
Bên trong, khí tức pháp lực còn sót lại của Đạo Nhất Thánh Tử nhanh chóng bị tẩy rửa, rất nhanh đã trở nên mỏng manh.
Trên phương diện thần thức, Lưu Ngọc được Tiên Phủ gia trì, giúp hắn nhanh chóng phá vỡ được dấu vết thần thức của Đạo Nhất Thánh Tử, để lại dấu vết thuộc về bản thân hắn.
Dưới sự gia trì trong thế giới Tiên Phủ, hắn chỉ cần mất khoảng hai mươi hơi thở là có thể luyện hóa được món Pháp Bảo bản mệnh được luyện chế mấy trăm năm của Đạo Nhất Thánh Tử.
“Luyện hóa Pháp Bảo trong Tiên Phủ thật sự khá dễ dàng.”
“Trải qua lần tẩy rửa này, dù trong Pháp Bảo này vẫn còn tiềm ẩn tai họa ngầm thì cũng sẽ bị Linh lực của Tiên Phủ rửa sạch.”
“Kế tiếp chỉ cần cầm ra ngoại giới, dùng pháp lực của mình bao bọc nó, khiến nó quen với khí tức pháp lực của mình là được.”
“Muốn phát huy tám phần sức mạnh ban đầu hẳn sẽ không thành vấn đề.”
Nhìn Pháp Bảo Tử Liên đã được luyện hóa vô cùng thành công, Lưu Ngọc cực kỳ hài lòng.
“Chỉ là món Pháp Bảo này không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nếu không đến thời khắc mấu chốt, mình không thể quang minh chính đại mà lấy nó ra.”
Sau khi nghĩ như vậy, hắn tiếp tục kiểm kê chiến lợi phẩm.
Loại chuyện kiểm kê thu hoạch này, Lưu Ngọc coi như đã vô cùng thành thạo, thế nên tốc độ của hắn vô cùng nhanh.
Chỉ trong khoảng mười hơi thở ngắn nủi, hắn đã kiểm kể và phân loại những vật phẩm trong mấy chiếc nhẫn trữ vật xong.
“Năm trăm ngàn Linh Thạch.”
“Vài món Pháp Bảo phẩm chất bình thường.”
“Các loại phù chú và đan dược.”
“Tuy rằng mấy thứ này có thể đổi thành Linh Thạch, nhưng mình lại không dùng được.”
“Chỉ có hai quyển công pháp cổ là có một chút giá trị với mình.”
Nhìn những vật phẩm đã được phân loại xong, Lưu Ngọc cảm khái.
“Thêm ba mươi mốt vạn từ Đạo Nhất Thánh Tử, chỉ tính riêng lần hành động này đã thu hoạch được hơn tám trăm ngàn Linh Thạch.”
“Đây là chưa tính phù chú, đan được, Linh hạm tam giai và Pháp Bảo.”
“Tổng trị giá chắc phải hơn trăm vạn.”
“Quả nhiên mua bán không tốn Linh Thạch là nhanh nhất, có điều rủi ro cũng lớn.”
Sau khi sắp xếp xong thu hoạch, Lưu Ngọc tiếp tục tẩy rửa Pháp Bảo Tử Liên một lần nữa, sau đó tâm niệm khẽ động rời khỏi Tiên Phủ cùng với Pháp Bảo này.
“Ầm.”
Nguyên Thần trở về thân thể, Linh áp quanh thân nhanh chóng tăng lên, Pháp Bảo Tử Liên xuất hiện ở trên đùi.