Chương 1800 Thủ đoạn bảo mệnh, nhiệm vụ bắt đầu(2)
Tốc độ mở hoàn toàn, cảnh vật ven đương nhiên nhanh chóng lùi lại.
Không tới nửa canh giờ, Tầm Dương Thành tiến vào trong tầm mắt.
Lưu Ngọc trực tiếp bay vào trong thành, hạ xuống trước phủ đệ của mình, lấy lệnh bài khống chế đánh ra mấy đạo pháp quyết.
“Ầm ầm ầm.”
Trận pháp hộ phủ mở ra, hắn đường hoàng bước vào, hai mắt lướt qua khắp bốn phía.
Rất nhanh đã phát hiện ra bóng dáng Trác Mộng Chân.
“Xèo xèo.”
Bãi cỏ bên trong đình viện, một người một yêu đang chơi đùa vui vẻ.
Sau khi Tiểu Thanh đạt đến tam giai, bản lĩnh to nhỏ tùy ý đã thông thạo không cần đến người dạy, lúc này đã biến nhỏ chỉ còn tầm ba thước.
Nhưng đầu óc vẫn còn non nớt, chỉ tương đương với đứa trẻ bảy, tám tuổi, vẫn có tính tình không kiên nhẫn.
Chỉ cần không đợi ở túi Linh thú, vốn không chịu ngồi yên, một vài hành vi xem ra còn có chút trẻ con.
Nó vô cùng quý trọng thời gian mỗi lần “thông khí”, chỉ hận không thể chơi thoải mái một lần.
Có điều Tiểu Thanh đạt đến tam giai, tuy rằng đấu pháp không giúp được bao nhiêu, những cũng có thể coi là một thú cưỡi khá ổn, Lưu Ngọc đối với nó vẫn khá kiên nhẫn.
Ngày thường, thỉnh thoảng vẫn bớt chút thời gian chơi đùa với nó.
Dường như là bởi vì nhiệm vụ, trong lúc chơi đùa Trác Mộng Chân có chút mất tập trung, nhận ra Lưu Ngọc đã trở về, lúc này bỏ Tiểu Thanh xuống tiến lên đón:
“Phu quân, tình hình thế nào?”
Sau khi bước vào, nàng lập tức hỏi.
Thân là thiên tài Hợp Hoan Môn, từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục ưu tú, nữ tử này đương nhiên hiểu được các loại lễ nghi.
Có điều so với Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, những lúc nàng ở cùng Lưu Ngọc, ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt, đa phần cũng sẽ không quá chú trọng lễ nghi.
Có thể là tâm tình thay đổi, hoặc có thể là tình cảnh khác biệt, trước mắt cách hai người sống chung, nhìn chung vẫn tính là thoải mái, Lưu Ngọc cũng không có ý muốn chấn chỉnh.
“Nhiệm vụ lần này, so với mấy lần trước, đúng là khó hơn một chút.”
“Lần này Bố Y Minh có hành động khá lớn.”
Hắn khẽ lắc đầu, vừa nói vừa hướng lầu các đi lên.
Có điều tình hình cụ thể, xuất phát từ yêu cầu bảo mật, Lưu Ngọc cũng không nói ra.
Trác Mộng Chân cũng thức thời không hỏi nhiều, chỉ là đăm chiêu khẽ gật đầu.
“Vèo.”
Trong lúc hai người đang đi, bỗng nhiên có âm thanh xé gió vang lên, một cái bóng màu xanh nhanh chóng phóng tới. Lưu Ngọc không hề cảm thấy kinh ngạc, giơ tay chụp lấy cái bóng màu xanh, chuẩn xác nắm trong tay.
“Xèo xèo.”
Mở lòng bàn tay ra, Tiểu Thanh biến hóa to nhỏ còn ba tấc, thỉnh thoảng thè lưỡi rắn, dùng đầu nhỏ dụi dụi y phục của Lưu Ngọc.
Trong khế ước liên hệ chủ tớ, truyền đến từng tình cảm thân thiết, cùng với từng tia oan ức.
Thấy vậy, Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, ngón tay đùa Tiểu Thanh, tiếp túc đi về hướng lầu các.
Gần đây bận bịu đột phá, trên cơ bản đều sẽ giao Tiểu Thanh cho Trác Mộng Chân chăm sóc, quả thật có chút lạnh nhạt tên tiểu tử này, có vài lời oán hận cũng là bình thường.
Rất nhanh, hai người đã ngồi đối diện nhau trong đại sảnh trên gác.
Còn về Tiểu Thanh, sau khi thời gian thông khí ngắn ngủi trôi qua, lại bị Lưu Ngọc cưỡng chế ra lệnh vào Linh thú thất, ngoan ngoãn kiên nhẫn tu luyện.
“Nếu nhiệm vụ lần này không thuận lợi, toàn bộ Bố Y Minh đều có thể bị sóng đánh tới.”
“Đến lúc đó, chúng ta cũng nhất định phải rời khỏi Tầm Dương Thành.”
“Vì thế lúc này phải tính toán mọi thứ sớm, trái lại…”
Đợi Trác Mộng Chân rót Linh trà, Lưu Ngọc nâng chung trà lên nhấp một ngụm, suy tư một lúc rồi chậm rãi nói, đem từng chuyện một phân phó xuống.
Chủ yếu vẫn là để nữ tử này, đi đến Tiên Thành của châu khác, thuê lại một vài cái động phủ, giữ cho mình một đường lui.
Đến lúc đó nếu như có bất trắc, hai người cũng có nơi để đi.
Dù sao nhiệm vụ lần này không hề tầm thường, nếu như để lộ thông tin, thánh địa Càn Đình nhận lấy đả kích, đối với Bố Y Minh mà nói chính là tai ương ngập đầu.
Kế hoạch có chu đáo, không hẳn là không có kẽ hở.
Ví dụ như biến cố bên ngoài, ví dụ xuất hiện gian tế, vân vân.
Lý tưởng hư vô mù mịt, lòng người giỏi đổi thay khó mà lường được, căn bản không chịu nổi thử thách.
Ví dụ trước đó trong sách sử tu tiên, chính là đáp án đẫm máu, Lưu Ngọc không cho rằng cái gọi là “lý tưởng” sẽ thay đổi được sự thật này.
Chỉ cần có đủ lợi ích, ví dụ như loại có cơ duyên Kết Anh, bán đứng đồng đạo dễ như ăn cháo.
Trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện, đơn giản là vì lợi ích chưa đủ lớn thôi.
Dưới loại tình huống này, chuẩn bị thêm nhiều đường lui rất cần thiết, thỏ khôn cũng phải có ba hang mà.
“Ừm.”
Nghe Lưu Ngọc phân tích, Trác Mộng Chân rất tán thành, thuận theo ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng thỉnh thoảng có lúc sẽ nổi nóng, nhưng nàng rất biết đúng mực, không dễ dàng vượt qua giới hạn, tất cả việc lớn đều do đối phương quyết định.
“Như vậy, việc này giao cho ngươi đi làm, cần phải cẩn thận một chút, không được tiết lộ thân phận.”
“Đúng rồi, ngươi dẫn theo Tiểu Thanh bên người, xảy ra biến cố gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ta còn có chuyện quan trọng, không thể đi cùng ngươi.”
Xác định nữ tử này thực sự đã hiểu, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nâng chung trà lên ung dung thong thả uống.
Cho dù huyết thống bất phàm, nhưng Tiểu Thanh hiện nay mới là tam giai trung kỳ, quả thực cũng không giúp được hắn việc gì.
Nếu như gặp phải đối thủ cùng cấp bậc, ví dụ như các nhân vật trên Chân Nhân bảng của Trung Vực, hoặc yêu tu thì nhúng tay vào chỉ có chịu chết mà thôi, rất khó ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Nếu là tu sĩ bình thường, Lưu Ngọc tùy ý ra mấy chiêu là có thể giải quyết, cũng không cần đến Tiểu Thanh.
Còn về độn tốc, tuy rằng cái tên này so với tu sĩ bình thường và yêu tu đều nhanh hơn một chút, nhưng rất lâu cũng không thể đánh đồng với hắn.
Thân là vật cưỡi, cực kỳ không xứng chức.
Xem ra trước mắt, quả thực không giúp đỡ được việc gì, vì thế hắn dứt khoát giao cho Trác Mộng Chân, xem như là bảo vệ nữ tử này an toàn.
“Hành động không tới một năm sẽ bắt đầu, trên đường không tránh khỏi có khúc mắc, việc này cần nhanh chóng thực hiện.”
“Tuyệt đối không thể kéo dài.”
Nói xong, Lưu Ngọc lấy ra năm khối Linh Thạch thượng phẩm, đẩy về phía bên kia bàn, coi như kinh phí thực hiện.
Thuê mượn động phủ cần Linh Thạch, khoản tiêu tốn này đương nhiên không thể để Trác Mộng Chân bỏ ra, xác suất cao là nữ tử này cũng không có.
Dù sao ngoại trừ tiêu hao tu luyện hàng ngày, nữ nhân này còn mua hai món Pháp Bảo, Linh Thạch trong tay cũng không còn lại bao nhiêu.
Ở chung trong một phủ đệ, Lưu Ngọc nhìn có vẻ không chú ý Trác Mộng Chân, nhưng tình hình của nàng, trong lòng nhìn chung hắn nắm khá chắc.
“Mộng Chân đã hiểu.”
Khóe miệng hiện lên một vệt ý cười, ánh mắt Trác Mộng Chân rõ ràng sáng sủa thêm mấy phần, có chút mừng rỡ nói.
Nói xong, nàng phất ống tay áo, thu năm khối Linh Thạch thượng phẩm vào nhẫn trữ vật.
Nếu như là ở Thiên Nam, Lưu Ngọc không thể trực tiếp lấy ra Linh Thạch thượng phẩm, dù sao bản thân Linh Thạch thượng phẩm cũng vô cùng quý hiếm.