Chương 1913 Cửu Châu đỉnh
Trong trường hợp khi đã xác định có thể hủy diệt lẫn nhau, song phương phải chấm dứt chiến tranh và đàm phán.
Nhưng bức vẽ nát này, rất có thể là “Chu Thiên Tinh Thần đồ”, Chí Bảo như vậy ai cũng không muốn buông tha, đây chính là mâu thuẫn chính.
“Hai vật này, nếu như đã bị động thiên đặt cùng một chỗ thì giá trị của chúng hẳn là tương đương nhau.”
“Không bằng ngươi và ta mỗi người lấy một cái, sau đó rời đi, như thế nào?”
“Ta sẽ chịu thiệt, chọn bức vẽ sứt mẻ, mảnh đồng nhìn qua vô cùng bất phàm kia, nhường cho đạo hữu cũng được.”
Đậu Vô Ưu đã chuẩn bị sẵn trong đầu, lúc này hắn ta dùng ngữ khí thương lượng, thăm dò hỏi.
Tuy rằng vị tu sĩ thần bí này có thực lực kinh người, nhưng cũng không nhất định kiến thức của hắn cũng tương đương, lỡ như hắn không biết xem hàng thì sao?
Rất nhiều tán tu hoặc thế lực tu sĩ nhỏ đều thiếu kiến thức về bảo vật Linh vật quý hiếm, đến nỗi bỏ lỡ cơ duyên đủ để thay đổi vận mệnh.
“A?”
“Mảnh đồng nhỏ bất phàm như thế, tại hạ há có thể chiếm tiện nghi của đạo hữu?”
“Tại hạ nguyện ý lui một bước, chọn bức vẽ rách nát bình thường, mảnh đồng xin nhường cho đạo hữu.”
Lưu Ngọc cười như không cười, lập tức hỏi ngược lại.
“Ngươi…”
Nghe những lời này, sắc mặt Đậu Vô Ưu lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập lửa giận thiêu đốt.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này, đối phương lại không phải hạng người tầm thường, hắn ta cũng chỉ có thể kiềm chế cơn giận trong lòng.
Đổi thành lúc bình thường thì hắn ta đã sớm truyền tin cho Nguyên Thủy Ma Tông, an bài người đến bắt giữ hắn.
“Vậy theo ý của đạo hữu, hai bảo vật này nên được phân chia như thế nào?”
Dần trở nên nóng nảy, Đậu Vô Ưu cố nén lửa giận nói, trong giọng nói còn xen lẫn hàn ý nhè nhẹ, rõ ràng hắn ta đang vô cùng bất mãn.
Mặc dù hắn ta rất xuất sắc, nhưng so với tu sĩ dốc sức leo lên từ “tầng dưới chót” như Lưu Ngọc, hắn ta vẫn còn thiếu sự mài giũa.
“Bảo vật trước mắt, đương nhiên là phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.”
“Theo tại hạ, không bằng chúng ta đồng thời động thủ, người nào lấy được bảo vật trước thì bảo vật lập tức thuộc về người đó.”
“Các hạ nghĩ như thế nào?”
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ động, thăm dò hỏi.
Ở nơi này, cấm chế cấm phi hành vô cùng mạnh mẽ, ngay cả bản thân hắn hiện tại cũng không thể phi hành, thế nên chắn hẳn đối phương cũng như vậy.
Hơn nữa với “bí thuật Tránh Linh”, hắn vô cùng tự tin khi di chuyển trong cự ly ngắn, với thủ đoạn này, đến cuối cùng khả năng hắn hoàn toàn có được bức vẽ “Chu Thiên Tinh Thần đồ” sứt mẻ là vô cùng cao.
Nghe vậy, Đậu Vô Ưu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn vị tu sĩ thần bí đối diện.
Một lúc lâu sau, lúc Lưu Ngọc nghĩ rằng hắn ta sẽ không đáp ứng, thì người này đột nhiên gật đầu đồng ý.
“Cũng đúng, thân là Thánh Tử thánh địa, xác suất lớn là đối phương cũng có bí thuật tương tự.”
Nghĩ lại, Lưu Ngọc giật mình bừng tỉnh.
Cẩn thận thỏa thuận phương án với nhau xong, hai người đồng thời lùi lại một trăm trượng, cách mục tiêu một khoảng bằng nhau.
Sau thời gian thỏa thuận, hai người đồng loạt lao nhanh về phía chiếc bàn gỗ ở giữa không gian.
“Kinh Thần Thích.”
Tiếng bắt đầu còn chưa kịp xuất hiện, mi tâm Lưu Ngọc đã sớm chuẩn bị xong Kinh Thần Thích, lập tức khóa chặt đối phương rồi vô thanh vô tức bắn ra.
Đồng thời thân thể hắn chuyển động, khí huyết tinh bên trong huyệt Thiên Trung nháy mắt bị tiêu hao một phần lớn, khiến thân thể hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Theo thỏa thuận thì không thể sử dụng Pháp Bảo, pháp thuật, thần thông hay khôi lỗi, nhưng phương diện thần thức không ảnh hưởng đến hiện thực vật chất, thế nên không có quy định không thể sử dụng.
Bên kia, tiếng bắt đầu cũng chưa xuất hiện, Đậu Vô Ưu cũng đã mở “mắt Chân Ma” ở mi tâm, bắn ra một đạo Linh quang màu đen nhánh vô cùng lớn.
Rút ra bài học từ cuộc giao tranh thần thức trước đó, lần này hắn ta đặc biệt khống chế Linh quang màu đen né tránh Kinh Thần Thích, không va chạm trực diện với nó.
Đồng thời với việc phát động tấn công, thân hình hắn ta cũng lóe lên rồi biến mất.
“Vù vù.”
Tiếng gió nhỏ bé vang lên, chỉ chưa đầy nửa hơi thở, thời điểm hai người xuất hiện trở lại thì bọn họ đã vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng, cách chiếc bàn gỗ chỉ còn hai ba trượng.
Mà ngay một khắc sau đó, Kinh Thần Thích và Linh quang màu đen gần như đồng thời đánh trúng Lưu Ngọc và Đậu Vô Ưu.
“Hự.”
Trực tiếp nhận một đòn đã tích trữ từ lâu từ đối phương, thân thể hai người đều lập tức cứng đờ tại chỗ, bên miệng không thể kìm nén được mà phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Dưới tình huống này, người nào hồi phục trước thì người đó có thể lập tức đoạt được bảo vật mà bản thân mong muốn.
Thủ đoạn di chuyển ngược lại chỉ là thứ yếu, so đấu trình độ Nguyên Thần mới là thứ chính.
“Phập.”
Sức mạnh của Linh quang màu đen vô cùng lớn, nó rất nhanh đã phá vỡ được sự phòng ngự của “bức tường thần thức” đầu tiên, trực tiếp xâm nhập vào mi tâm của Lưu Ngọc, xông vào trong Nễ Hoàn cung.
Có điều hắn đã sớm có chuẩn bị, tiêu hao một phần lớn sức mạnh thần thức, bố trí xong ba đạo thần thức phòng ngự.
Sau khi liên tục mạnh mẽ xuyên thủng hai đạo phòng ngự, Linh quang màu đen đã thu nhỏ xuống không ít, cuối cùng nó tiêu tán trước bức tường thần thức thứ ba.
Khoảng cách nó có thể chìm vào trong ánh sáng màu xanh ngọc bích của quang cầu khổng lồ màu đỏ chỉ còn một khoảng ngắn nữa thôi, nhưng nó đã không thể vượt qua được!
Có điều tuy đòn tấn công thần thức đã bị hóa giải, nhưng ảnh hưởng mà nó tạo thành lại không lập tức biếc mất, ngược lại còn khiến toàn bộ Nễ Hoàn cung rung chuyển không thôi.
Lưu Ngọc vận chuyển “Tôn Thần diệu pháp”, dốc hết sức để trấn áp tình trạng hỗn loạn, khiến hắn nhất thời phải dừng lại.
Mà bên kia, trực diện tiếp nhận đòn tấn công ba cây Kinh Thần Thích, Đậu Vô Ưu cũng vô cùng không dễ chịu.
Đôi mắt màu tím của hắn lập tức chảy ra huyết lệ, thân thể cũng dừng lại.
Dù có Pháp Bảo phòng ngự đòn công kích thần thức, việc trực diện nghênh đón đòn tấn công của Kinh Thần Thích cũng không thể chống lại một cách dễ dàng được!
Dựa vào tu vi thâm hậu của Nguyên Thần, ước chừng một phần tư hơi thở sau, Lưu Ngọc cuối cùng đã trấn áp được tình trạng hỗn loạn của Nễ Hoàn cung và khôi phục lại.
Sau đó Linh áp quanh thân hắn ngay lập tức ngưng tụ lại, một mặt đề phòng Đậu Vô Ưu không chấp nhận thua cuộc mà động thủ, một mặt đưa tay chạm vào bức vẽ sứt mẻ trên bàn.
“Ong ong.”
Nhưng vào thời khắc mấu chốt,“Phá Bại kiếm” bên hông hắn chẳng biết tại sao lại khẽ rung động, Kiếm linh thông qua sự liên hệ tâm thần, nó bỗng nhiên phát ra một tin nhắn mơ hồ.
Đại ý là mảnh đồng nhỏ là đồ tốt, vô cùng có lợi với sự phát triển của nó, ý của nó đại khái là như vậy.
“Hửm?”
Bởi vì đột nhiên nhận được tin nhắn của Phá Bại kiếm, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên tia do dự, bàn tay đang vươn về bức vẽ rách nát vô thức dừng lại một chút.