← Quay lại trang sách

Chương 1915 Cửu Châu đỉnh(3)

Đại Na Di lệnh là pháp khí đặc biệt, nó cao hơn Truyền Tống phù, có thể che chở cho thân thể của tu sĩ khi truyền tống, còn có thể tái sử dụng nhiều lần.

“Từ kết quả mà nói, tuy động thiên chủ bố trí nhiều bài khảo nghiệm hung hiểm, nhưng mục đích cuối cùng của nó vẫn là vì muốn truyền thừa hai loại bảo vật.”

“Đồng thời nó còn cẩn thận chuẩn bị đường lui cho những kẻ đến sau.”

“Như vậy xem ra, hắn ta hẳn là không được tính là tu sĩ ma đạo.”

“Có điều đối với tu sĩ bình thường mà nói…”

Thu hồi Đại Na Di lệnh, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên vô số suy nghĩ, trên mặt nở một nụ cười tươi.

Chợt, hắn thuận tay phá hỏng trận pháp mà mình vừa mới sử dụng, rồi tỉ mỉ quan sát tòa Truyền Tống trận cổ kia.

Nhờ vào sự bố trí hợp lý từ trước, cho dù đã trải qua hàng trăm vạn năm đổi thay, trận pháp này vẫn được bảo tồn vô cùng hoàn hảo.

Chỉ cần thay đổi Linh Thạch là có thể khởi động thành công.

“Đúng là Truyền Tống trận đường dài, có thể vượt qua hàng trăm, chậm chí là hàng ngàn vạn dặm.”

Sau khi quan sát cẩn thận một lúc, Lưu Ngọc đưa ra kết luận.

Mặc dù hắn không thông hiểu trận đạo, nhưng thường xuyên sử dụng Truyền Tống trận, hắn đã đúc kết được một vài kiến thức đặc biệt về phương diện này, cho nên xác nhận chuyện này không phải là vấn đề.

Chỉ là tạm thời hắn vẫn chưa rõ, Truyền Tống trận này rốt cuộc dẫn đến nơi nào.

Có điều phương hướng đại khái của Truyền Tống trận vẫn có thể tính toán dần dần, hắn chỉ cần ghi lại từng chi tiết của nó, rồi sau khi trở về lật xem điển tịch là được.

“Ong ong.”

Gỡ những Linh Thạch cần loại bỏ xuống, đặt những Linh Thạch thượng phẩm mới vào, Linh quang của Truyền Tống trận cổ này lập tức sáng lên một lần nữa.

Điều này đủ để chứng minh rằng, hiện tại trận pháp này vẫn có thể sử dụng tiếp được.

“Không biết đầu bên kia Truyền Tống trận rốt cuộc là nơi nào.”

“Có điều hiện tại xem ra không cần phải dịch chuyển qua đó, ngược lại có thể coi đây là một đường lui.”

“Nếu mình thật sự gặp nguy hiểm, trận pháp này có thể sẽ có ích.”

Nhìn Truyền Tống trận cổ, ánh mắt Lưu Ngọc sáng lên.

Mặc dù đến Trung Vực chưa lâu, nhưng nguy cơ tiềm ẩn của hắn lại không ít, hơn nữa bởi vì hắn tu luyện Thanh Dương công pháp, thế nên hắn đã định trước là đứng ở phía đối lập với thánh địa Đạo Nhất.

Lần thăm dò “Tử Vi di phủ” này hắn còn kết thù với Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông Đậu Vô Ưu.

Mà thánh địa Càn Đình, tuy là bằng mặt không bằng lòng, nhưng trong hầu hết các trường hợp bọn họ vẫn duy trì sự thống nhất, duy trì địa vị thống trị của bản thân.

Mặc dù Lưu Ngọc luôn luôn cẩn thận, nhưng vẫn khó đảm bảo sẽ không bị truy ra dấu vết, tuyệt đối không thể xem thường sức mạnh của thánh địa.

Biến Truyền Tống trận cổ này thành một đường lui, điều này ngược lại vô cùng tốt.

Lưu Ngọc có một dự cảm, nói không chừng có một ngày, hắn sẽ sử dụng trận pháp này.

Cho nên sau khi ghi nhớ dáng vẻ của Truyền Tống trận cổ, hắn đơn giản bảo dưỡng nó một phen, tâm thần căng thẳng lúc này mới được thả lỏng.

“Hít.”

Tâm thần vừa được thả lỏng, cơn đau rát nóng bỏng trên cơ thể máu thịt lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, khiến Lưu Ngọc không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Khoảng cách truyền tống lần này hơi xa, hơn nữa không có sự bảo vệ của “Truyền Tống phù”, thế nên dù có Tinh Thần chân thân cường đại, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, ăn một viên đan dược chữa thương, sau đó vận chuyển “Tinh Thần chân thân” luyện hóa, trạng thái của hắn mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vì sau lần truyền tống này có thể xác định nơi này cách rất xa Tử Vi di phủ, thế nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề an toàn, có thể yên tâm chữa trị.

An dưỡng thương thế, khôi phục pháp lực, vượt qua sự suy yếu sau khi thiêu đốt tinh huyết.

Tiêu tốn ước chừng hơn nửa ngày, trạng thái của Lưu Ngọc mới khôi phục được bảy tám phần.

Tuy việc tổn thất tinh huyết tạm thời chưa thể hồi phục, nhưng thời kỳ suy yếu đã qua, thế nên nó sẽ không ảnh hướng quá nhiều đến sự phát huy của hắn.

“Gần được rồi.”

Hơn nửa ngày sau, thân thể Lưu Ngọc mới khẽ động, dọc theo con đường phủ đầy bụi bặm, hắn đi thẳng ra ngoài.

Đến cuối con đường, thần thức của hắn lan tràn ra, có thể quan sát tình hình bên ngoài.

Côn trùng kêu, chim hót, các loài thú nhỏ thường xuyên xuất hiện, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy dấu vết của các loài yêu thú cấp thấp.

Trong bán kính hàng chục dặm, là một cảnh tượng hài hoài tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết của tu sĩ.

Nhìn đến đây, Lưu Ngọc yên lòng, hắn thi triển “Độn Thổ thuật” trong số Ngũ Hành độn thuật cơ bản, tiến về phía trước hàng chục trượng để thoát khỏi địa động.

“Hẳn là vẫn ở trong Hoài châu, hoặc là một vài châu xung quanh.”

“Hy vọng không ở trong địa bàn của Yêu tộc.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc vận chuyển pháp lực phóng lên trời, hóa thành một đạo tia sáng rồi biến mất.

Hắn đã ghi nhớ kỹ vị trí địa động của Truyền Tống trận cổ, với năng lực nhìn qua sẽ không quên của tu tiên giả, mấy trăm ngàn năm sau hắn cũng không thể quên.

Hơn nữa hắn cũng nhớ kỹ lộ tuyến ven đường, thế nên không cần lo lắng về việc không thể tìm được nó.

Sau khi bay được hai trăm dặm, Lưu Ngọc đã nhanh chóng gặp được tu sĩ, hắn bày ra tu vi để chấn nhiếp mấy tên tiểu tu Luyện Khí, từ trên không trung để bọn họ biết được vị trí của hắn.

Hắn quả thật đã ở bên ngoài Hoài châu, nhưng may mắn là không quá xa Hoài châu.

Sau khi hỏi đường và nắm bắt tình hình, lúc này hắn xoay chuyển tia sáng, tiếp tục bay đến cứ điểm ẩn nấp của một nhánh Tử Cân quân.

Tổng bộ phân đà này đã bị phá hủy, nếu hắn biến mất quá lâu, không chừng sẽ xảy ra chuyện, hắn vẫn sớm nên xuất hiện để chủ trì đại cục thì tốt hơn.

Đối với mong muốn đi xa hơn trên con đường tu tiên của hắn mà nói, việc bỏ lỡ bí pháp “Ngũ Sắc Nguyên Anh” thật sự rất đáng tiếc, thế nên hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Nếu như phân đà quá hỗn loạn, sợ là sẽ trì hoàn một ít thời gian của hắn, thế nên hắn phải nhanh chóng ổn định tình hình thì mới tốt.

“Vù vù.”

Mang theo một túi đầy thu hoạch, Lưu Ngọc phi hành với tốc độ cao, chạy đến cứ điểm ẩn nấp…

Ba ngày sau, khi các xác nhận được các cứ điểm ẩn nấp vẫn chưa bị phát hiện, Lưu Ngọc thành công xuất hiện để ổn định tình hình.

Tuy rằng cuộc tập kích Càn Đình lần này đã khiến tổng bộ phân đà bị phá hủy hoàn toàn, nhưng những người chết đều là tu sĩ cấp thấp Luyện Khí Trúc Cơ.

Mặc dù đối với một phân đà mà nói, vết thương này đã động đến gân cốt của bọn họ, nhưng đối với Lưu Ngọc, đó không phải là điều không thể chấp nhận được.

Chiêu mộ tu sĩ cấp thấp so với chiêu mộ tu sĩ Kim Đan dễ dàng hơn nhiều, nếu một thành viên Kim Đan ngã xuống, nói không chừng hắn sẽ tiếc nuối một thời gian.