← Quay lại trang sách

Chương 1918 Kết thúc cùng trở về(3)

Lúc này, hắn đã tiến vào trạng thái chân thân, hình thể cao lớn đến tám trượng.

Trên thân thể, áo giáp đen nhánh lưu chuyển linh quang, toả ra khí tức khiến cho người ta nhìn mà khiếp vía.

Các vị trí quan trọng như trái tim, khớp xương, đều nằm ở dưới phạm vi bao trùm của “U Hà Khải”, bởi vì có thể tùy tâm ý biến hóa lớn nhỏ, cho nên độ linh hoạt không bị ảnh hưởng.

Mà “Tử Điện Phi Phong” thì thay thế vị trí nguyên bản của Hắc Phong Sí, gắn ở sau lưng Lưu Ngọc.

Như thế, tốc độ phi hành và phòng ngự đều có tăng lên, năng lực bảo mệnh sẽ được tăng cường rất nhiều.

“Có cổ bảo Tử Điện Phi Phong, tốc độ phi hành đột nhiên tăng từ bốn nghìn một trăm dặm mỗi canh giờ, lên tới bốn nghìn năm dặm mỗi canh giờ.”

“Loại tốc độ này đã rất khả quan, thế nhưng dường như cũng đã sắp đến cực hạn.”

“Tương lai đột phá lên Kim Đan đỉnh phong, đoán chừng phạm vi tăng lên cũng sẽ không quá lớn, chênh lệch với tốc độ sáu ngàn dặm mỗi canh giờ của Nguyên Anh sơ kỳ vẫn không nhỏ.”

Lưu Ngọc thử nghiệm uy năng hai cổ bảo một phen, có chút tiếc nuối thầm nghĩ.

Hắn lập tức thu hai cái cổ bảo vào nhẫn trữ vật, khoanh chân ngồi xuống dùng “Thanh Minh đan”, tập trung ý chí tiến vào trạng thái tu luyện.

Phá Bại kiếm lột xác, cùng với việc mới thu được hai cái cổ bảo tất nhiên đáng mừng, nhưng quan trọng nhất vẫn là cảnh giới bản thân, Lưu Ngọc sẽ không quên điểm này.

Mặc kệ thế cuộc làm sao, không thể bỏ quên chuyện tu luyện mỗi ngày.

Đối với tu sĩ có thể tu luyện tới Kim Đan Nguyên Anh mà nói, kiên trì chỉ là phẩm chất tối cơ bản nhất, căn bản không đáng được ca ngợi, bởi vì phần lớn tu sĩ đều là như thế.

Tuy tổng bộ phân đà bị hủy, nhưng dưới sự giám sát của Lưu Ngọc, công tác xây dựng lại được tiến hành ở mức rất nhanh.

Chỉ sau nửa năm, đã khôi phục vận chuyển bình thường.

Mà đối mặt Đông Hoang yêu tộc tiến công, áp lực của Càn Đình thánh địa cũng không phải nhỏ, không thể một mực nắm lấy tán tu không tha.

Sau một trận nghiêm trị qua đi, tất cả cũng dần dần yên tĩnh lại.

Ý chí của Lưu Ngọc được quán triệt từ trên cao xuống, sau khi quét sạch mầm họa trong nội bộ, phân đà lại bắt đầu một vòng mở rộng mới.

Trong ngày thường, vẫn là Quách Phá Vân ở vòng ngoài phụ trách chiêu thu thành viên Luyện Khí, Trúc Cơ.

Còn hắn thì chủ yếu kiểm tra mời chào tu sĩ Kim Đan, tuy phải xử lý các loại sự tình trong phân đà, nhưng chỉ là nắm chắc tình hình chung, hắn vẫn có rất nhiều thời gian dùng cho tu luyện như trước.

Có bài học lúc trước, Lưu Ngọc đã tích lũy được một ít tâm đắc liên quan tới việc làm sao mời chào tán tu Kim Đan.

Hốt thuốc đúng bệnh, tự tin hoàn thành chỉ tiêu năm tên không thành vấn đề.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, thực lực phân đà ở dưới tình huống thế cục Hoài Châu rung chuyển bất an, cũng một ngày vượt qua một ngày, khoảng cách đạt đến hoàn thành hai điều kiện của nhiệm vụ cũng càng ngày càng gần. …

Loáng một cái, thời gian năm năm đã trôi qua.

Ma sát ở Đông Bộ Trung Vực vẫn còn tiếp tục, mỗi năm tu sĩ tới tham chiến, nối liền không dứt.

Nhưng trước sau trải qua khoảng mười năm, nhiệm vụ của Lưu Ngọc đã hoàn thành, sắp trở về Tử Hà quần sơn.

Trong thư phòng, Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, đang nhanh chóng xử lý những sự vụ dồn đọng lại của phân đà.

Từ nụ cười trên mặt đến xem, dường như tâm tình rất tốt.

“Cộc cộc.”

Bỗng nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ từ ngoài thư phòng truyền đến, rất nhanh một nữ tu xinh đẹp con ngươi màu xanh xuất hiện trong tầm mắt.

Nữ tu có con ngươi màu xanh này chính là Kiền Tương Điền Tiểu Vũ.

Có điều khi nữ tử này đến, cũng không khiến cho Lưu Ngọc dừng động tác trong tay lại, vẫn cúi đầu xử lý sự vụ trong tay như trước.

Thời gian năm năm trôi qua, khí tức hắn tùy ý tản mát ra, càng sâu không lường được, tu vi lại tinh tiến không ít.

“…”

Thấy thế, Điền Tiểu Vũ hơi mấp máy môi đỏ, nhưng không dám quấy rầy, chỉ tùy ý đứng ở một bên yên tĩnh chờ đợi.

Tuy lập xuống không ít công lao, nhưng nữ tử này biết rõ, thời điểm Lưu Ngọc chăm chú làm việc không thích bị quấy rầy.

Nàng hết sức rõ ràng, cảnh ngộ tương lai mình như nào, vẫn phải hi vọng vào người trước mắt, đương nhiên sẽ không làm ra một ít cử động khiến đối phương phản cảm.

Mặc dù có rất nhiều lần thân mật trao đổi, nhưng đó chỉ là vui thích trên thân thể, cố gắng nắm được chân tâm của một vị tu sĩ có đạo tâm kiên định, không thể nghi ngờ là chuyện viển vông.

Cho nên Điền Tiểu Vũ hết sức rõ ràng vị trí của mình, cho dù đã hết sức quen thuộc lẫn nhau, nhưng trong ngày thường vẫn phải chấp hành đúng quy củ, lễ nghi.

“Dường như tu vi của đà chủ lại có tinh tiến!

Điền Tiểu Vũ đứng cạnh bàn làm việc, cảm giác được khí tức Lưu Ngọc tùy ý phát tán ra, âm thầm hoảng sợ.

“Loạch xoạch.”

Trong lúc nhất thời, thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh Lưu Ngọc ký tên đóng dấu liên tục vang lên.

“Lạch cạch.”

Nửa chén trà sau, xử lý xong sự vụ của phân đà, hắn mới tiện tay đặt bút, ngẩng đầu hờ hững nói:

“Chuyện gì?”

Lúc làm chính sự, Lưu Ngọc luôn luôn không thích lòng vòng quanh co, điều này Điền Tiểu Vũ đã biết, sau khi hành lễ xong liền bẩm báo:

“Bẩm đà chủ, tổng bộ truyền đến tin tức, ngày mai sứ giả sẽ chạy tới.”

Nhiệm vụ hoàn thành, tự nhiên Lưu Ngọc muốn sớm trở về Tử Hà quần sơn, toàn tâm toàn ý tập trung vào tu luyện, cho nên trước tiên liền truyền tin về tổng bộ Tử Cân quân.

Tính toán thời gian, có lẽ cũng nên đến rồi.

“Bổn tọa biết rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười hờ hững, tâm tình rất tốt.

Hắn dừng một chút, nhìn ánh mắt mong đợi của nữ tu trước mắt, chậm rãi nói:

“Lần này phân đà có thể thuận lợi mở rộng như thế, công lao của ngươi không nhỏ.”

“Điểm này, bổn tọa sẽ không quên, sẽ nhắc lại trong báo cáo.”

“Sau đó cũng hết lòng đề xuất với tổng bộ, đưa nàng vào nhân tuyển bồi dưỡng trọng điểm.”

“Yên tâm.”

Gần tới ngày chia tay, lời nói của Lưu Ngọc mới xuất hiện một tia ôn nhu hiếm thấy.

Nhưng sau tia ôn nhu này, lại ẩn giấu sự lạnh lùng thấu xương, lần này trở về Tử Hà quần sơn, hắn căn bản không nghĩ tới mang đối phương theo.

Đối với Lưu Ngọc mà nói, nữ tu trước mắt chỉ là thủ hạ đắc lực, và là công cụ giải quyết di chứng hậu công pháp mà thôi.

Đoạn quan hệ kia chỉ là một hồi giao dịch, đã là giao dịch tự nhiên không cần nói chuyện tình cảm.

Thanh toán lợi ích xong, hắn sẽ dựa theo ước định trước đó, cho đối phương một chút chỗ tốt là được.

Trao đổi ngang hàng, ai cũng không thiệt thòi ai.

“Đa tạ đà chủ thành toàn!”

Đạt được hứa hẹn như mong muốn, ánh mắt Điền Tiểu Vũ sáng ngời, lập tức thi lễ một cái, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Nàng không hy vọng xa vời một bước lên trời, những năm này nhọc nhằn khổ sở khổ, cũng chỉ có một cái cơ hội Kết Đan mà thôi.