← Quay lại trang sách

Chương 1923 Mưu tính sâu xa(2)

Trong mây đen cuồn cuộn, tản ra từng tia khí thế khủng bố, đây là thiên uy huy hoàng!

“Lôi kiếp Kim Đan.”

“Lại một tên tu sĩ sắp kết đan thành công.”

Lưu Ngọc nhìn phương xa, trong mắt loé ra vẻ suy tư.

Hôm nay, lôi kiếp kim đan đã không bị hắn để trong mắt nữa, cho nên có thể thản nhiên đối mặt.

“Nếu như ta không tính sai, đây đã là tu sĩ thứ sáu xung kích bình cảnh kết đan trong năm nay.”

Trác Mộng Chân đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói.

Nữ tử này nhìn thấy kiếp vân, nhưng không có cảm xúc đặc biệt gì, mười bảy năm trước tu vi nàng cũng đã sớm đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.

Tự nhiên một tên tu sĩ mới vừa kết đan không đáng để nàng coi trọng.

Tất cả mọi chuyện Trác Mộng Chân đều lấy Lưu Ngọc làm chủ, nếu Lưu Ngọc không có ý nghĩ thành lập thế lực, tự nhiên nữ tử này cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đi lôi kéo tu sĩ mới kết đan.

“Mỗi thời mỗi khác.”

“Mấy năm gần đây, số lượng tán tu kết đan trong Tử Hà quần sơn đã tăng nhanh.”

“Càn Đình thánh địa, sẽ thật sự ngồi xem thực lực tán tu mạnh lên ư?”

Lưu Ngọc nhìn kiếp vân ở phía xa xa, cùng với thỉnh thoảng có một vài đạo lôi đình hạ xuống, lóe lên ý nghĩ này.

Từ khi nhân yêu bắt đầu va chạm, áp lực mà tán tu phải đối mặt liền giảm bớt hơn nửa.

Trong lúc nhân yêu va chạm, rất nhiều tán tu đều có thu hoạch không nhỏ, tu vi cũng bởi vậy mà tiến xa hơn một bước.

Lấy tư cách thánh địa tán tu, tự nhiên có một phần tán tu, lựa chọn đến nơi này ngưng kết kim đan.

Có thể đoán được chính là, một khi những tán tu này kết đan thành công, chắc chắn bọn họ sẽ được một ít tổ chức tán tu lôi kéo, từ đó đề thăng thực lực cả cái quần thể tán tu.

“Năm kia có hai mươi người kết đan thành công, năm ngoái là hai mươi ba người kết đan thành công.”

“Năm nay mới qua ba tháng, đã có sáu người kết đan thành công.”

“Sợ là Tử Hà quần sơn sẽ không yên bình được bao lâu nữa.”

Trong con ngươi đen như mực của Lưu Ngọc, lập loè ánh sáng tri thức lộng lẫy, yên lặng thầm nghĩ.

Thực lực tán tu không ngừng lớn mạnh, sớm muộn sẽ sinh ra uy hiếp đối với sự thống trị của Càn Đình thánh địa, Càn Đình thánh địa không thể ngồi yên mặc kệ.

Sau khi các đại tổ chức tán tu bị trọng thương, sẽ đều chạy về Tử Hà quần sơn nghỉ ngơi lấy sức, mặc dù có “Cửu Long Thần Quân” che chở, trong lúc nhất thời vẫn sẽ bình an vô sự.

Nhưng trước khác nay khác, Tử Hà quần sơn đã trở thành cái gai duy nhất trong mắt Càn Đình thánh địa, chỉ cần nhổ được cái gai cuối cùng này, tán tu sẽ khó làm được trò trống gì.

Không biết thời điểm này, sự che chở của Cửu Long Thần Quân còn an toàn hay không.

Tại thời điểm không phát giác ra, nói không chừng nguy cơ cũng đã đến.

“Có lẽ đã đến lúc rời khỏi Tử Hà quần sơn rồi.”

Lưu Ngọc suy nghĩ chốc lát, liền sinh ra cái ý niệm này.

Lúc trước đi tới Tử Hà quần sơn, chính là muốn có một hoàn cảnh tu luyện yên ổn, nếu hiện nay hoàn cảnh đã không yên ổn nữa, tự nhiên cũng đến lúc rời đi rồi.

Huống hồ hiện nay mọi mặt tu vi, cũng đã có tư cách xung kích bình cảnh Nguyên Anh, là thời điểm du lịch tứ phương tìm kiếm các loại Linh vật kết anh.

Tên “Thánh địa tán tu” này, quả thật nghe không tệ.

Nhưng cuối cùng tán tu chỉ nằm ở tầng dưới chót Trung Vực mà thôi, so với các tu sĩ trong tông môn gia tộc, tài nguyên có thể sử dụng vẫn quá ít.

Vì vậy so với các địa phương tu tiên có căn cơ lớn khác, Tử Hà quần sơn liền thua chị kém em rồi, chỉ hơn ở số lượng tu sĩ nhiều một ít, nhưng “Chất lượng” thì không bằng.

Trong những năm ở đây, Lưu Ngọc đã thu thập được rất nhiều hạt giống Linh thảo dự trữ trong Tiên Phủ, gần đây tỉ lệ thu được Linh thảo Linh dược mới rõ ràng hạ thấp rất nhiều.

Nếu như muốn tăng tỉ lệ lên, vậy phải đổi địa điểm khác.

Lưu Ngọc nhận ra được “mùi” không tầm thường, căn cứ vào các loại nhân tố, trong lòng hắn đã sinh ra ý muốn rời đi.

Đương nhiên, Tử Cân quân không ngừng mời, cũng là một loại nguyên nhân.

Chỉ là một tên tu sĩ Kim Đan, có tư cách gì một mực từ chối thế lực có đại tu sĩ trấn giữ mời.

Cho nên mỗi một lần từ chối, trên thực tế Lưu Ngọc đều có một ít áp lực.

Nói không chừng thời điểm đối phương hết kiên trì sẽ sinh ra hậu quả khó có thể dự liệu, bởi vậy cục diện sẽ mất đi sự khống chế.

“Cũng đến lúc chúng ta rời khỏi Tử Hà quần sơn rồi.”

Hắn chắp tay nhìn về phương xa, hờ hững nói.

Nghe vậy, trong mắt Trác Mộng Chân loé ra vẻ ngạc nhiên, không rõ hỏi:

“Phu quân, vì sao bỗng nhiên quyết định như thế!”

“Ngọc Đan đường đang đi vào quỹ đạo, hàng năm Linh Thạch cũng không ít, ở đây chàng và ta đều có thể an tâm tu luyện, không phải tốt hơn sao?”

“Huống hồ có “Cửu Long Thần Quân” tọa trấn, Càn Đình thánh địa còn không ảnh hưởng tới nơi này, hoàn cảnh tu luyện ở Tử Hà quần sơn vô cùng an toàn.”

Hiện tại hoàn cảnh tu luyện không tệ, Ngọc Đan đường cũng chiêu mộ được vài tên Luyện Đan Sư cấp thấp, thật vất vả mới bồi dưỡng lên, cho dù Lưu Ngọc không ra tay luyện đan, hàng năm cũng có một nguồn Linh Thạch đáng kể vào tay.

Nàng thực sự không rõ, tại sao phu quân lại đột nhiên đưa ra quyết định rời đi.

“An toàn sao?”

Lưu Ngọc lắc đầu.

Hắn lập tức giải thích từng câu từng chữ, nói ra một phần suy đoán trong lòng và yêu cầu của thân.

“Phu quân đã đưa ra quyết định, tự nhiên thiếp sẽ vâng theo.”

“Chỉ là thật vất vả mới đến Trung Vực, nhọc nhằn khổ sở thành lập được Ngọc Đan đường, cứ như vậy bỏ qua quả thực có phần đáng tiếc.”

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, con ngươi Trác Mộng Chân lóe lên vẻ đã hiểu, gật đầu thuận theo.

Nhưng nhớ đến những gian nan khi xuyên qua Hoành Đoạn Sơn Mạch, cùng với việc tự mình quản lý Ngọc Đan đường từng tí từng tí, trong lòng nàng vẫn có chút không nỡ bỏ.

Nguyên nhân chính là một đường mưa gió nguy hiểm, mới biết an ổn trước mắt đáng quý bao nhiêu.

Có điều, tuy thỉnh thoảng nữ tử này có một chút tùy hứng, nhưng khi quyết định đại sự, vẫn luôn nghe theo ý kiến của Lưu Ngọc.

Vì vậy, tuy trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Một chút sản nghiệp mà thôi, từ bỏ cũng từ bỏ rồi, không có gì đáng tiếc cả.”

“Hôm qua có thể thành lập, hôm nay có thể bỏ qua, chưa chắc ngày mai đã không thể làm lại cái càng tốt hơn.”

Lưu Ngọc khẽ mỉm cười, hờ hững nói.

Hắn rất hài lòng đối với câu trả lời của Trác Mộng Chân, tay phải hơi động ôm nàng vào lòng, hai người lẳng lặng quan sát lôi kiếp phương xa, giống như quan sát một cơn mưa lớn vậy.

“Ha ha”

Trác Mộng Chân nằm trong lòng Lưu Ngọc, nghe hắn nói hùng hồn, liền cười ngọt ngào, trong mắt loé ra mấy phần sùng kính.