← Quay lại trang sách

Chương 1925 Ta sẽ đứng ở chỗ này, thẳng đến khi pháp thuật ầm ầm vang lên! (2)

Nói đến chính sự, nụ cười trên Lưu Ngọc liền thu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Thực không dám giấu giếm, Cổ mỗ dự định ngày mai sẽ rời khỏi Tử Hà quần sơn, tìm một chỗ an tâm tu luyện.”

“Hôm nay mời Quách đạo hữu đến đây, chỉ là muốn chào tạm biệt.”

“Hôm nay từ biệt, cũng chẳng biết từ lúc nào mới có thể gặp lại!”

Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy chắp tay nhìn Tử Hà sơn hùng vĩ tráng lệ, thản nhiên nói.

“Cái gì!”

“Ngay cả Cổ Thành đạo hữu cũng …”

Nghe thấy lời ấy, con ngươi Quách Phá Vân co rụt lại, dường như bị đả kích không nhỏ, trong mắt loé ra vẻ khó tin.

Từ khi Càn Đình thánh địa kéo binh bao vây Tử Hà quần sơn đến nay, đa số tán tu đều mang tư thái việc không liên quan tới mình, dồn dập chạy trốn.

Ngay cả một ít thành viên bên ngoài của các tổ chức tán tu, cũng lựa chọn bo bo giữ mình, không dám trực tiếp đối kháng với Càn Đình thánh địa.

Hoạn nạn thấy chân tình, đồng đạo chuyện trò vui vẻ trước kia, lúc này lại mỗi người đi một ngả, vậy mới thấy rõ đến cùng có thể dựa vào ai.

Cùng kề vai chiến đấu mấy chục năm, Quách Phá Vân vốn tưởng rằng đã đủ hiểu Lưu Ngọc rồi, cho dù không chính thức gia nhập Tử Cân quân, Lưu Ngọc cũng sẽ lựa chọn ở lại.

Tuyệt đối không nghĩ tới, ngay cả người bạn thân này cũng lựa chọn rời đi, đồng thời giọng điệu quyết tuyệt như vậy, rõ ràng không có ý tứ thương lượng.

Nhìn Lưu Ngọc chắp tay nhìn phương xa, trong mắt Quách Phá Vân loé lên vẻ phức tạp, rõ ràng cảm giác hết sức quen thuộc lúc trước, giờ khắc này lại trở nên vô cùng xa lạ.

“Mà thôi.”

“Càn Đình thánh địa uy thế hung hăng, cho dù có “Cửu Long Thần Quân”, cũng chưa chắc có thể hóa giải nguy cơ lần này.”

“Lúc này Cổ Thành đạo hữu rời đi, đúng là lựa chọn chính xác nhất.”

“Nếu như là chuyện không thể làm, đúng là không nên đặt hi vọng ở nơi này, có lẽ nên lưu lại một chút hi vọng.”

Quách Phá Vân chán nản thở dài, trong lời nói tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Tuy Tử Hà quần sơn có “Cửu Long Thần Quân” tọa trấn, nhưng Càn Đình thánh địa cũng có Thần Quân tồn tại, đồng thời số lượng còn nhiều hơn.

Một khi vận dụng Linh Bảo, dưới loại sức mạnh đạt đến cấp bậc Luyện Hư này, ngay cả Thần Quân cũng sẽ bị trấn áp.

Tuy rằng thế cuộc chưa chắc sẽ xấu đến loại trình độ đó, nhưng lúc này rời đi, thực sự là lựa chọn “Sáng suốt” nhất.

So sánh thực lực chênh lệch, lòng người đã tản đi.

Cho dù các tổ chức lớn, đã làm ra các loại biện pháp, vẫn không cách nào củng cố lòng người như trước, nên đi cuối cùng sẽ đi.

Trước khi đi, Lưu Ngọc vẫn nói một tiếng với hắn, mà không phải là không chào mà đi, đã đạt đến một trình độ nào đó rồi.

Cho nên sau khi nghĩ thông, Quách Phá Vân mới không giữ lại.

“Trên đời này, chưa bao giờ thiểu số phục tùng đa số, chân lý chỉ ở trong pháp thuật thần thông công kích.”

“Thời cuộc như thế, chúng ta có thể làm thế nào?”

Từ lâu Lưu Ngọc đã nhìn thấu thế sự, trong con ngươi xẹt qua vẻ lạnh lẽo và đạm bạc, nhẹ giọng nói.

Sau đó hắn quay người lại, nghiêm túc nói:

“Quách đạo hữu, ngươi là một trong số ít hảo hữu của Cổ mỗ ở Trung Vực, Cổ mỗ không hi vong nghe thấy tin tức bất hạnh liên quan tới ngươi.”

“Nếu thời cuộc đã như thế, ngươi cũng phải sớm tính toán.”

“Dưới thế cục hôm nay, tu sĩ Kim Đan như chúng ta có thể làm thế nào?”

“Nỗ lực nghịch thế đi lên, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tan thành mây khói, thuận thế hành động mới là lựa chọn lý trí nhất.”

Thấy đối phương “Ngu xuẩn mất khôn”, Lưu Ngọc xuất phát từ giao tình giữa hai người, tuy đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn lựa chọn khuyên bảo một lần.

Sắc mặt Quách Phá Vân trở nên trầm trọng, nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

Đúng, thực lực cách xa như thế, từ bỏ mới là lựa chọn chính xác nhất.

Chỉ cần bảo vệ được một mạng, tương lai sẽ có vô số khả năng, một ngày nào đó ngưng tụ Nguyên Anh, vẫn có thể phấn đấu vì lý tưởng như trước.

Đạo lý lợi và hại đã rõ ràng, chỉ là trong lòng Quách Phá Vân, vẫn có một cỗ hỏa diễm cháy hừng hực!

Lùi có thể lùi đi nơi nào?

Hôm nay lùi một bước, ngày mai đối phương sẽ tiến một bước, càng thêm được voi đòi tiên, sớm muộn sẽ không còn đường lui nữa!

Chẳng biết vì sao giờ phút này Quách Phá Vân lại nghĩ tới “Thanh Thủy Chân Quân”, lúc này mỗi câu mỗi chữ của hắn vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.

Quách Phá Vân đi tới bên cạnh Lưu Ngọc, lồng ngực ưỡn thẳng nhìn về phía Tử Hà sơn, trầm giọng nói từng chữ từng câu:

“Ta sẽ đứng ở chỗ này, thẳng đến khi pháp thuật ầm ầm vang lên!”

Trong lời nói của Quách Phá Vân tràn ngập kiên quyết hiến thân vì lý tưởng, hắn đã làm tốt chuẩn bị ngã xuống.

Hắn đã đưa ra sự lựa chọn của hắn.

Thời điểm không chạm đến nguyên tắc, điểm mấu chốt của người này cũng có sự linh hoạt, nhưng khi vấn đề liên quan đến nguyên tắc, lại có dũng khí nửa bước không lùi.

Nghe vậy, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, không có ý tứ tiếp tục khuyên bảo.

Hắn hiểu rõ, người bạn thân có đạo tâm kiên định này của mình, đã làm ra lựa chọn cuối cùng, tuyệt đối không phải dăm ba câu là có thể dao động.

Trong lúc nhất thời, toàn trường rơi vào yên tĩnh.

Khả năng cuộc gặp mặt hôm nay chính là lần cuối, hai người đều không có hứng thú nói chuyện phiếm.

Bên trong đình viện hoa lê rơi xuống, phong cảnh vừa đẹp lại vừa thương cảm, bầu không khí một lần vô cùng ngột ngạt.

“Quách mỗ còn có chuyện quan trọng cần xử lý, Cổ Thành đạo hữu, xin cáo từ trước!”

Một lát sau, Quách Phá Vân cười cười, chắp tay nói.

Thời khắc này, hắn đã khôi phục dáng vẻ ngày xưa.

Giống như tất cả buồn phiền đều diệt hết, ánh mắt rạng ngời rực rỡ, tràn ngập ý vị xem nhẹ sinh tử.

“Quách đạo hữu, bảo trọng.”

Lưu Ngọc ôm quyền đáp lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Quách Phá Vân gật đầu mạnh một cái, lập tức xoay người, không nhanh không chậm đi về hướng bên ngoài dinh thự.

Sau khi làm ra quyết định cuối cùng, tâm cảnh của hắn giống như đạt được một loại thăng hoa nào đó, không thể nghi ngờ, bước chân so với tưởng tượng còn muốn ung dung hơn.

“Con đường này, các tiên hiền đã từng đi qua.”

Từ góc độ của Lưu Ngọc nhìn tới, giờ phút này bóng lưng của Quách Phá Vân, lại có mấy phần trang nghiêm thần thánh, giống như Thanh Thủy Chân Quân lúc trước.

Có vài người cho dù chết đi, nhưng tư tưởng vẫn tồn tại như cũ!…

Trong tiểu đình, Lưu Ngọc chắp tay ngóng nhìn Tử Hà sơn, thật lâu không có thu hồi ánh mắt.

Rời đi là lựa chọn lý trí nhất.

Ở lại không hẳn là ngu xuẩn.

Thực hiện niềm tin trong lòng, chết ở trên đường phấn đấu, lại có gì đáng để tiếc nuối đây?

Chỉ có điều, lý niệm không giống nhau, cho nên lựa chọn không giống nhau mà thôi.

Sau nửa canh giờ, Lưu Ngọc mới thu hồi ánh mắt, lấy ra truyền âm ngọc bài phát ra một đạo tin tức cho Trác Mộng Chân, rồi lập tức xoay người tiến vào lầu các.

Nếu đã quyết ý rời đi, đương nhiên lúc này phải thu dọn động phủ rồi.

Mặc dù không có chính thức gia nhập Tử Cân quân, nhưng Càn Đình thánh địa lại không cho là như vậy.