Chương 1931 Hóa Thần oai
Có điều tên tán tu Kim Đan này còn chưa kịp đuổi tận giết tuyệt, trong linh giác đã truyền đến một trận cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có.
“Oanh!!”
Trong chớp mắt tiếp theo, một đạo hồng sắc quang trụ vô cùng to lớn từ phương xa phóng tới, dùng tư thế không kịp phản ứng trực tiếp thôn phệ người này, không để lại một tia dấu vết.
Tan thành mây khói!
Mà cái này chỉ là một góc nhỏ của chiến trường.
Mà đây chỉ là một cái hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ chiến trường, một cái hình ảnh nhỏ bé không đáng kể.
Sức phòng ngự của linh hạm tam giai không hề tầm thường, cho dù pháp bảo hàng đầu muốn công phá cũng không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa tu sĩ bên trên, bất kể tu vi hay là pháp bảo, đều hơn xa tán tu Kim Đan.
Cho nên nhìn chung toàn bộ chiến trường, người có thể hủy diệt linh hạm của liên quân Càn Đình, có thể nói là ít ỏi không có mấy.
Những tán tu Kim Đan ở phía trên, đặt ở trong ngàn vạn tán tu, thực lực tu vi cũng đều là đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cuối cùng, vẫn ở dưới một đòn của linh hạm tứ giai tan thành mây khói.
Mặc dù có càng nhiều tán tu hăng hái phản kích hơn thì cũng như châu chấu đá xe, pháp bảo, pháp khí, các loại hình thức công kích cùng đến, khiến thân thể bọn họ cũng không lâu lắm liền chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.
So với chiến đấu, thì dùng từ một phương nghiền ép để hình dung, sẽ càng thêm chuẩn xác hơn một ít.
“Rầm rầm rầm!!”
Theo hạm đội Càn Đình áp sát, từng toà Linh sơn liên tiếp sụp đổ, tu sĩ bên trên cũng tử thương nặng nề.
Hỏa diễm rừng rực cháy trong quần sơn.
Nhất định đêm nay sẽ có thật nhiều tu sĩ không chợp mắt, mặc kệ kết quả trận chiến này ra làm sao, sẽ đều ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc Trung Vực, có lẽ sẽ được ghi vào lịch sử Tu Tiên giới.
“Đây chính là… Tu Tiên giới ư!”
Trương Diệc đứng ở trên phi chu màu xanh nhìn về phía sau, trong con ngươi phản chiếu ra linh quang đủ mọi màu sắc, cùng với hỏa diễm dường như muốn phá hủy tất cả kia.
Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một cỗ tức giận, tuy đã thấy rất nhiều sự xấu xa trong Tu Tiên giới này, nhưng vẫn theo bản năng cảm thấy tức giận.
Tiếp theo là một cỗ cảm giác vô lực sâu đậm.
Thời khắc này, Trương Diệc nghĩ tới gia tộc của mình.
Từ khi thu phục An Nam lục châu thất bại, lão tổ gia tộc có lẽ đã vẫn lạc, Trương gia cũng bị nội bộ Càn Đình thanh toán.
“Phải chăng thời điểm gia tộc bị hủy diệt, cũng là cảnh tượng như trước mắt?”
Mặt Trương Diệc không hề có cảm xúc, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió mãnh liệt, dường như hai con mắt có ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt.
Nghĩ vậy, hắn không kìm lòng được nắm chặt song quyền.
Ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua người đệ tử này, thu hết dị dạng của người này vào mắt, nhìn chung đã có thể đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng không nói thêm gì.
Không có phẫn nộ, sẽ không có chính nghĩa.
Cho dù khuất phục ở dưới vũ lực mạnh mẽ, cho dù không tiếp thu giáo dục tốt đẹp, thì trong lòng đại đa số người, vẫn sẽ ngóng trông chính nghĩa và sự tốt đẹp.
Đối với những hành vi không chính nghĩa, bản năng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Coi như là tu sĩ xuất thân từ Ma tông, có lẽ trong lòng cũng sẽ có một cây thước đo như vậy, cân nhắc một ít hành vi có thích hợp hay không.
Lưu Ngọc biết, sở dĩ giờ khắc này Trương Diệc cảm thấy phẫn nộ, là bởi vì trải qua quá ít.
Dưới cái nhìn của hắn hôm nay, tất cả chẳng qua là lợi ích không giống mà thôi.
Quần thể tán tu lớn mạnh tới trình độ nhất định, tự nhiên sẽ có nhu cầu tiến thêm một bước, ví dụ như khát vọng tài nguyên tu tiên, danh tiếng địa vị.
Nhưng ở dưới cái nhìn của Càn Đình thánh địa, đây không thể nghi ngờ là một chuyện cười.
Tổ tiên cực khổ đánh xuống cơ nghiệp, dựa vào cái gì phải chắp tay chia cho người khác, bảo vệ cơ nghiệp của tổ tiên thì có lỗi gì?
Dưới cái nhìn của người trước, không thể nghi ngờ người sau là không chính nghĩa.
Nhưng ở dưới cái nhìn của người sau, người trước cũng là tội ác tày trời, là côn đồ từ đầu đến đuôi, là nhân tố không ổn định uy hiếp sự thống trị.
Càn Đình có “Chính nghĩa” của Càn Đình, tán tu có “Chính nghĩa” của tán tu.
Cuối cùng tất cả vẫn là xung đột lợi ích, cần lắm chỉ là đưa ra các loại danh nghĩa mà thôi.
Song phương đều đi trên con đường chính xác, song phương đều không có sai lầm, chẳng qua là lập trường không giống nhau.
Lịch sử là để cho người thắng viết.
Các loại ý nghĩ xẹt qua trong lòng, cuối cùng đều bình tĩnh lại, Lưu Ngọc âm thầm vận chuyển pháp lực, yên lặng nhìn Trác Mộng Chân và tên tu sĩ Kim Đan Càn Đình kịch đấu, tạm thời không có ý nghĩ xuất thủ.
“Sắp rồi.”
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Theo hạm đội Càn Đình càng lúc càng áp sát Tử Hà quần sơn, cho dù ba người bị ngăn ở tại chỗ không di chuyển, thì không đến mấy hơi nữa cũng có thể rời khỏi phạm vi công kích của liên quân.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khoảng chừng mười hơi thở nữa, tình cảnh của ba người sẽ nghịch chuyển, trở về trạng thái tương đối an toàn.
Mà trước đó phải án binh bất động, tận lực không dẫn tới cao thủ Càn Đình chú ý. …
“Ầm ầm ầm!”
Trên chiến trường, từng đạo Linh áp mạnh mẽ, không kiêng nể gì cả quét ngang tất cả.
Trong đó một ít công kích, ngay cả Lưu Ngọc bây giờ cũng có một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao.
Nguyên Anh Chân Quân!
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh…
Tất cả các tầng thứ kịch chiến, bên phía tán tu nằm ở thế yếu tuyệt đối.
Tu sĩ cấp thấp vẫn ở thế yếu, nhưng coi như là cấp bậc Nguyên Anh, bên tán tu cũng rơi vào thế yếu.
Cũng không phải là tán tu Nguyên Anh không muốn ra tay, mà là Nguyên Anh Chân Quân bên phía Càn Đình thời thời khắc khắc nhìn chăm chú, cho nên bọn họ chỉ có thể dựa vào trận pháp khổ sở kiên trì.
Chênh lệch lớn nhất vẫn là chênh lệch giữa tu sĩ cao giai.
Bằng không, nếu có tán tu Nguyên Anh rảnh tay, sẽ có thể lập tức cải thiện không ít thế cuộc nghiêng về một phía, không đến nỗi xuất hiện cục diện nghiền ép như bây giờ.
“Rầm rầm rầm!”
Dưới thế công mạnh mẽ của hạm đội Càn Đình, từng cái đại trận hộ sơn bị công phá, từng tòa Linh sơn liên tiếp sụp đổ, tu sĩ bên trong cũng tử vong trên phạm vi lớn.
Bốn phương tám hướng, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng linh hạm, lít nha lít nhít trải rộng bầu trời.
Nhìn qua tình cảnh này, coi như là tán tu Nguyên Anh có tâm chí kiên định, cũng không kìm lòng được hiện lên một loại cảm giác bốn phía bị bao vây.