Chương 1938 Lý Tưởng Chi Quốc(3)
Độn quang cắt xé bầu trời đêm, Lưu Ngọc bạo phát hết tốc lực, chỉ trong mấy giây đã bay ra trăm dặm, dùng tốc độ mà Kim Đan phổ thông không đuổi theo kịp, rời xa Tử Hà quần sơn.
Sau khi bốn vị Hóa Thần đồng thời biến mất, dường như liên quân Càn Đình cũng nhận được mệnh lệnh, không tiếp tục công kích tán tu Tử Hà quần sơn, mà bắt đầu chậm rãi lùi lại quan sát. …
“Ồ!”
Sau khi thoát ra khoảng năm trăm dặm, trong lòng Lưu Ngọc hơi động, mạnh mẽ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một hạm đội Càn Đình do bảy chiếc linh hạm tam giai tạo thành, chậm rãi xuất hiện trong phạm vi thần thức.
“Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, độn quang hơi chuyển hướng sang một hướng khác bỏ chạy, dự định vòng qua hạm đội Càn Đình này.
Nhưng mà trời không cho người toại nguyện, hắn vừa chuyển hướng thì hạm đội Càn Đình cũng thuận thế chuyển hướng theo, dường như đã nhìn chằm chằm vào hắn.
Bình thường linh hạm đều có cấm chế đặc thù, có thể dò xét mục tiêu ở khoảng cách xa, vượt qua phạm vi dò xét của thần thức Tu tiên giả cũng là chuyện bình thường.
Cho nên linh hạm tam giai có thể khóa chặt mục tiêu ở trong khoảng cách hơn một trăm mười dặm, cũng không có gì kỳ quái.
“Muốn chết!”
Trong con ngươi Lưu Ngọc lóe lên hàn quang, nội tâm sinh ra sát ý.
Hắn biết, đối phương quá nửa cho rằng hắn là tán tu hoảng hốt bỏ chạy, muốn phát tài một chút.
Đối mặt tu sĩ cảnh giới cao, tự nhiên Lưu Ngọc sẽ cẩn thận làm việc.
Nhưng chỉ dựa vào mấy tên Kim Đan Càn Đình trước mắt, cộng thêm bảy chiếc linh hạm tam giai, chưa đủ để hắn ném chuột sợ vỡ đồ.
Còn nữa, nín nhịn lâu như vậy, cũng là thời điểm cần phát tiết rồi!
Sau khi đưa ra quyết định, Lưu Ngọc không tránh né nữa, mà bay thẳng về phía trước.
Hạm đội của Càn Đình cũng xông tới trước mặt, khoảng cách giữa hai bên lấy tốc độ cực nhanh thu hẹp lại.
“Sưu sưu!”
Hai bên đều lấy tốc độ cực nhanh phi hành, đối với tu sĩ Kim Đan và linh hạm tam giai bạo phát hết tốc lực mà nói, chỉ mấy giây ngắn ngủi là đã có thể vượt qua khoảng cách hơn trăm dặm.
“Tình huống có phần không đúng lắm.”
“Biểu hiện của mấy tên tán tu này… dường như quá mức trấn định.”
Tên Kim Đan đỉnh phong dường như là tiểu đội trưởng trên linh hạm tam giai bên Càn Đình, nhìn thấy ba người Lưu Ngọc càng ngày càng tới gần, thì ý cười trên mặt dần dần thu lại.
Chẳng biết vì sao, đột nhiên gã cảm thấy có chút bất an.
Mặc dù đã có mệnh lệnh của cấp trên, không thể tùy tiện hành động, nhưng cơ hội thật tốt đặt ở trước mặt, không kiếm một phiếu dường như có lỗi với mình.
Dù sao rất nhiều đồng liêu cũng đang làm như thế, chỉ là vài tên tán tu mà thôi, chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, cấp trên cũng sẽ không thật sự truy cứu.
Ban đầu thấy ba người Lưu Ngọc “Hoảng hốt chạy bừa”, né tránh hạm đội, hắn cho rằng đây chỉ là tán tu phổ thông, cho nên mới muốn kiếm một chút tài phú.
Thế nhưng lúc này, theo khoảng cách dần dần thu hẹp lại, cảm giác bất an trong linh giác đã từ từ nồng nặc lên.
Sau khi tránh né một lần, đối phương không tránh né nữa, dáng vẻ giống như có chỗ dựa dẫm.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi không nói một lời, không có ý tứ mở miệng trao đổi, đây rõ ràng là bộ dạng một lời không hợp sẽ động thủ!
“Phô trương thanh thế.”
“Nếu thật sự có bản lĩnh, tại sao hoảng hốt chạy bừa như thế?”
“Đội trưởng quá cẩn thận rồi, chỉ là hai tên tán tu Kim Đan mà thôi.”
“Cho dù tu vi hơi cao một chút, nhưng chúng ta có bảy chiếc linh hạm tam giai, cùng với mười vị đồng đạo Kim Đan, còn sợ đối phương lật trời hay sao?”
Một nữ tu Kim Đan ở bên cạnh, khinh thường nói.
Nữ tử này là tu sĩ gia tộc, rất ít liên hệ với tán tu, thường ngày vô cùng xem thường những tán tu người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Tiểu đội trưởng nhìn nữ tu này một cái, chậm rãi gật đầu không phản bác, nhưng bất an trong lòng lại không có vì vậy mà giảm bớt.
Việc đến nước này như tên đã lên dây cung, không thể quay đầu nữa.
Lúc này cố ý chặn đối phương lại, ý đồ như nào không cần nói cũng biết, ở trình độ nào đó mà nói, song phương đã kết thành thù hận không rõ rồi.
Đã kết thù, càng phải diệt trừ mầm họa, không thể để đến mùa xuân!
Một hơi, hai hơi …
Dưới tình huống hai bên đều phi hành tốc độ cao, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, khoảng cách đã thu hẹp lại còn khoảng bốn mươi dặm.
Trên bề mặt kim loại lạnh lẽo của bảy chiếc linh hạm, từng cái trận pháp liên tiếp lóe lên linh quang, sóng linh lực cấp bậc tam giai, nhộn nhạo ở trong trời đêm.
Một khắc sau, bảy cột sáng cực kỳ cô đọng liền bắn nhanh ra, phủ đầu về phía Lưu Ngọc.
Cùng lúc đó, mười mấy món pháp bảo hình thức bất đồng, cũng đồng loạt bay lên từ bảy chiếc linh hạm, cùng oanh kích về phía mục tiêu.
Bởi vì tu vi cao thấp không đồng nhất, nên phẩm chất pháp bảo cũng không tương đồng, uy năng những pháp bảo này cũng có cao có thấp.
Có điều thấp nhất cũng là tam giai sơ kỳ, vượt qua cảnh giới Kim Đan Thiên Nam, cao nhất thì đạt đến Kim Đan đỉnh phong không thể coi thường.
Trong lúc nhất thời, từng đạo uy năng tam giai chấn động, tràn ngập khắp nơi, một trận đại chiến sắp mở màn.
“Hưu hưu!”
Tốc độ pháp thuật pháp bảo, nhanh hơn tốc độ phi hành rất nhiều.
Hầu như không tới nửa hơi thời gian, cột sáng Linh lực do bảy chiếc linh hạm bắn ra, đã ở ngay trước mắt!
Thời khắc mấu chốt, Lưu Ngọc không thể không dừng lại.
Hắn có thể không để loại công kích này vào mắt, nhưng Trác Mộng Chân và Trương Diệc thì không.
Lưu Ngọc thả hai người xuống, đối mặt công kích đang tới, vẻ mặt trấn định không có một tia hoảng loạn.
Công pháp “Tinh Thần Chân Thân” hơi vận chuyển, pháp lực Luyện Thể liền biến thành màu trắng bạc.
Hai tay hắn ung dung đẩy một cái về phía trước, nháy mắt liền đẩy lên một cái lồng ánh sáng màu trắng bạc lớn khoảng một trượng, bao phủ ba người bọn họ ở trong đó.
Chớp mắt tiếp theo, công kích rậm rạp chằng chịt đã đến.
Đầu tiên là bảy cột sáng Linh lực đánh vào trên màn hào quang màu trắng bạc, nửa hơi tiếp theo, mười mấy món pháp bảo cũng từ các góc độ khác nhau mãnh liệt bay tới.
“Ầm ầm ầm!!”
“Rầm rầm rầm!!”
Tiếng nổ liên tiếp vang vọng bầu trời đêm, pháp thuật pháp bảo linh quang, nhấn chìm vòng hào quang màu trắng bạc.
Khiến cho bên ngoài không thấy rõ tình huống, có lẽ đã thôn phệ ba người Lưu Ngọc.