← Quay lại trang sách

Chương 1941 Thần Quân chi lệ

Trong những năm này, trình độ Nguyên Thần của hắn lại có tiến bộ không nhỏ, chẳng những hiện tại có thể thi triển”Thần thức chi tường” đối với mình, mà còn có thể thi triển cho người khác, chỉ có điều thời gian tồn tại vẫn quá ngắn.

“Thiếp thân hiểu rồi.”

“Đệ tử biết rồi.”

Tình huống khẩn cấp căn bản không cho nói nhiều, thấy thái độ của Lưu Ngọc dứt khoát như vậy, Trác Mộng Chân, Trương Diệc chỉ có thể đáp ứng.

“Cần phải cẩn thận làm việc, sau khi thoát khỏi nguy hiểm chúng ta…”

Lưu Ngọc nói xong câu cuối cùng liền bay nhanh ra, bỏ chạy về phương xa không quay đầu lại.

Tại chỗ, Trác Mộng Chân và Trương Diệc cũng chia nhau ra chạy, rất nhanh thân hình đã biến mất không còn tăm hơi. …

“Oanh!!!”

Sau khi thoát ra được một khoảng cách, Lưu Ngọc cố ý thả ra Linh áp và khí tức, một hơi sau lại lập tức thu lại, cũng đổi một phương hướng khác phi hành.

“Làm xong những chuyện này, Lưu mỗ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

“Tiếp theo là sống hay chết, phải xem tạo hóa của hai người.”

Trong lúc phi hành tốc độ cao, Lưu Ngọc yên lặng thầm nghĩ.

Từ đầu tới cuối, đều là hắn ra tay với hạm đội Càn Đình, hơn nữa thực lực cũng là người mạnh nhất trong ba người, cho nên sẽ là mục tiêu chủ yếu bị Càn Đình truy sát.

Vừa rồi hiển lộ ra khí tức, có lẽ đã đủ để hấp dẫn phần lớn sự chú ý.

Lưu Ngọc ban xuống thủ đoạn bảo mệnh, lại chủ động hấp dẫn sự chú ý, tự nhận là đã làm hết tất cả.

Nếu như vậy mà hai người vẫn không thể may mắn thoát khỏi, vậy hắn cũng không thẹn với lương tâm.

Bất kể là hứa hẹn đối với Trương Đào, hay là hứa hẹn với Trác Mộng Chân, cũng đều coi như thực hiện xong.

“Hơn hai mươi tên tu sĩ Kim Đan, may mà không dẫn tới Nguyên Anh lão quái, bằng không sẽ khó làm.”

“Còn bây giờ, mặc dù có chút khó làm, nhưng vẫn trong phạm vi có thể ứng đối.”

Lưu Ngọc toàn lực mở ra thần thức và linh giác, liên tục chú ý tình huống truy binh phía sau.

Cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Trung Vực, tu sĩ Nguyên Anh cũng không dễ thấy, để ở trong bất kỳ thế lực nào cũng tuyệt đối là thượng tầng.

Tự nhiên không phải là tu sĩ nào cũng đáng giá để Nguyên Anh Chân Quân tự mình đối phó.

Trong mấy giây trì hoãn ngắn ngủi vừa rồi, truy binh đã áp sát hơn một bước, lúc này đã đi vào trong phạm vi một trăm hai mươi dặm.

Nghĩ vậy, lúc này hắn không giữ lại gì nữa, thôi động cổ bảo “Tử Điện phi phong” ở trình độ lớn nhất, tốc độ phi hành lại lập tức tăng lên một đoạn nhỏ, đạt đến bốn nghìn năm trăm dặm mỗi canh giờ.

“Sưu sưu!”

Khoảng cách vốn có chút kéo gần, ở dưới Lưu Ngọc bạo phát hết tốc lực, lại có xu thế dần dần kéo ra.

Mắt thấy mục tiêu mở ra tốc độ phi hành kinh người, khả năng đuổi theo không lớn, nhưng tu sĩ Càn Đình vẫn không có ý định buông tha.

Một là uy nghiêm của Tiên Đình cần phải giữ gìn, không thể bị bất cứ người nào khiêu chiến.

Hai là bốn phương tám hướng, vẫn có tu sĩ liên quân chạy tới, sau khi nhận được tin tức sẽ tiến hành chặn lại.

“Sưu sưu!”

Hai bên một đuổi một chạy trong trời đêm, trước sau cách nhau hơn một trăm dặm, thậm chí không còn trong tầm mắt.

Một đạo độn quang màu xanh tím ở phía trước, một đạo độn quang khổng lồ màu trắng ở phía sau, tốc độ phi hành của hai bên đều như điện xẹt, cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng phải hít khói.

Chỉ khoảng mười giây, đã vượt qua ba, bốn trăm dặm khoảng cách, trận truy kích này vẫn còn tiếp tục.

“Hả.”

Trong lúc phi hành cực hạn vẻ mặt Lưu Ngọc hơi động.

Bỗng nhiên trong phạm vi thần thức của hắn có ba tên Kim Đan hậu kỳ xông vào, cũng bay thẳng đến vị trí của hắn, ý đồ chặn lại hết sức rõ ràng.

Linh áp của ba tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ này đều đã kéo lên đến đỉnh phong, đồng thời khí cơ mơ hồ liên kết với nhau, nhìn qua vô cùng khó đối phó.

Lưu Ngọc đã sớm có dự liệu đối với loại tình huống này, ngược lại cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Dù sao Càn Đình thánh địa cũng là chính phái của Trung Vực, hiệu lệnh xuống một tiếng, có rất ít thế lực dám không nghe theo.

Hơn nữa tán tu thánh địa ngã xuống, cũng có thể nhân cơ hội vơ vét chỗ tốt, cho nên không ngừng có tu sĩ chạy tới cũng là bình thường.

“Muốn chết!”

Lưu Ngọc ở dưới mặt nạ màu đen cười lạnh.

Sau khi dùng thần thức quan sát được ba người chặn đường, hắn không có chút ý tứ chuyển hướng nào, mà vẫn phi hành theo quỹ tích ban đầu.

Sau khi tới gần phạm vi hai mươi dặm, mới mạnh mẽ bạo phát Linh áp toàn thân, dựa vào phòng ngự của cổ bảo “U Hà Khải”, cứng rắn chống đỡ từng đạo công kích, vung “Lưu Tinh quyền” đánh ba tên tu sĩ chặn đường.

“Rầm rầm rầm!!!”

Trận giao phong này bắt đầu nhanh, mà kết thúc cũng nhanh.

Khi tiếng nổ ngừng lại, ba tên tu sĩ Kim Đan chặn đường, đã hai thương một chết.

“Thực lực thật kinh khủng!”

“Người này… Rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Hai tên tu sĩ Kim Đan trọng thương liếc mắt nhìn nhau sợ hãi không thôi, trơ mắt nhìn Lưu Ngọc nghênh ngang rời đi.

Bọn hắn ý thức được, đây không phải là đối tượng mình có thể trêu chọc, cho dù muốn lấy lòng Càn Đình, cũng không thể trêu chọc kẻ địch mạnh mẽ như vậy.

Thế nhưng tuy giao chiến ngắn ngủi, cuối cùng vẫn bị kéo dài một chút thời gian, khoảng cách vốn bị Lưu Ngọc kéo ra lại bị truy binh của Càn Đình nhân cơ hội kéo lại.

“Sưu sưu!”

Cứ như vậy, dưới tình huống không gặp Nguyên Anh lão quái, Lưu Ngọc càng ngạo nghễ.

Tất cả tu sĩ chặn hắn ở ven đường đều không ai đỡ nổi một hiệp, ngay cả ngăn cản hai giây thời gian cũng không làm được.

Mặc kệ phía sau có truy binh, phía trước cũng có tu sĩ chặn lại, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, hoàn cảnh của hắn lại từ từ trở nên an toàn.

Cũng không phải Lưu Ngọc không giải quyết được hai mươi mấy tên Kim Đan truy kích phía sau.

Mà là lo lắng gây ra sự chú ý của Càn Đình, ngộ nhỡ họ phái ra Nguyên Anh lão quái truy sát, đó mới thật sự là không ổn.

Cho nên hắn chỉ có bỏ chạy, không có ý nghĩ quay đầu lại phản kích.

Hai bên một đuổi một chạy, đảo mắt đã qua mấy chục giây, không biết bắt đầu từ lúc nào, phía trước đã không có tu sĩ chặn lại nữa.

Trong lúc vô tình, Lưu Ngọc đã thoát ra khoảng hai ngàn dặm.

Tuy truy binh sử dụng linh hạm tam giai có tốc độ rất nhanh, nhưng so với hắn toàn lực thôi động “Tử Điện phi phong” vẫn chậm hơn một chút, dưới tình huống phía trước không có tu sĩ chặn lại, khoảng cách hai bên vẫn được kéo ra từng bước một.

Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc khẽ buông lỏng, nhưng vẫn duy trì trạng thái bùng nổ phi hành như trước.

Sau khi phi hành hơn nghìn dặm, rốt cuộc loại cảm giác bị khóa chặt trong linh giác kia cũng biến mất không còn tăm hơi, trong tầm mắt đã không nhìn thấy bất kỳ tu sĩ Càn Đình nào nữa.