Chương 1946 Rời khỏi Trung Vực(2)
Lúc đầu chỉ là một điểm nhỏ ở chân trời, trải qua một cái nháy mắt, điểm nhỏ kia đã biến lớn hơn không ít.
“Hô!”
“Đông châu!”
Nhìn cảnh tượng quen thuộc ở Đông châu, Lưu Ngọc mạnh mẽ thở ra một ngụm trọc khí, tuy trên mặt uể oải hầu như không che lấp được, nhưng ánh mắt của hắn lại đặc biệt sáng sủa.
Đến nơi này rồi, khoảng cách đến cổ truyền tống trận đã không còn xa nữa.
Truyền tống trận nằm ở chỗ giao giới giữa Dương châu và Đông châu, kế tiếp chỉ cần đến cổ truyền tống trận sẽ coi như an toàn.
Lưu Ngọc nhìn qua Tiên thành Đông châu trong tầm mắt, nhớ lại vị trí truyền tống trận, hơi suy nghĩ một cái thay đổi phương hướng độn quang, bay về hướng bên phải.
Hắn không quên mình không thể ngồi truyền tống trận, nhưng tu sĩ thánh địa thì không bị hạn chế.
Ngộ nhỡ bọn họ ở trong Tiên thành ôm cây đợi thỏ, hắn vừa đi vào sẽ rơi vào mai phục, vậy coi như hối tiếc cũng không kịp, cho nên Lưu Ngọc không có ý nghĩ tiến vào Tiên thành nghỉ ngơi.
“Sưu sưu!”
Sau khi thay đổi phương hướng, phi hành chỉ khoảng mười mấy giây, tốc độ của hắn liền đột nhiên hạ thấp.
Lưu Ngọc cảm giác được, lực lượng linh phù tứ giai gia trì trên người đã hoàn toàn tiêu hao hết.
Mà lúc này trong tay hắn, ngoại trừ hai tấm phù lục tứ giai loại phòng ngự ra, thì linh phù loại di động và công kích đã hầu như tiêu hao hết.
Không có linh phù trợ giúp, tốc độ Lưu Ngọc nhanh chóng hạ thấp hơn nửa, tốc độ phi hành tiếp cận sáu ngàn dặm mỗi canh giờ hạ thấp xuống còn bốn ngàn dặm mỗi canh giờ.
Tuy đã toàn lực thôi động “Tử Điện phi phong”, khiến tốc độ phi hành có thể đạt đến bốn ngàn năm trăm dặm mỗi canh giờ, nhưng đó chỉ là trạng thái đỉnh phong nhất, và duy trì loại trạng thái kia tiêu hao quá lớn.
Vận dụng “Phá Bại kiếm” một lần, cộng thêm phi hành mấy ngày mấy đêm, khiến trạng thái của Lưu Ngọc đã không còn ở đỉnh phong nữa.
“Trong một số vở kịch hoặc cố sự, nhân vật chính thường ở thời khắc sinh tử cuối cùng, trở về từ cõi chết như kỳ tích.”
“Lần này sẽ không trùng hợp như thế chứ!”
Lực lượng Linh phù tiêu hao hết, nội tâm Lưu Ngọc nhất thời trở nên căng thẳng.
Nội tâm hơi có chút buông lỏng vì sắp đến Đông châu lại lần nữa căng lên.
Lưu Ngọc vừa phi hành tốc độ cao, vừa để linh giác và thần thức lan tràn ra ngoài ở mức độ lớn nhất, hắn cố gắng chịu đựng sự uể oải của nhục thân và Nguyên Thần, liên tục chú ý động tĩnh ở bốn phương tám hướng.
Cảm giác áp bức do hai đại thánh địa mang tới quá mạnh, cho dù tâm tính hắn có kiên định hơn nữa, thì đoạn đường này cũng không nhịn được nghi thần nghi quỷ.
Rõ ràng thần thức đã thả ra, nhưng vẫn không nhịn được liên tục nhìn đông nhìn tây.
Giống như tu sĩ hai đại thánh địa sẽ đột nhiên nhảy ra từ một chỗ hẻo lánh nào đó, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai công kích hắn.
“Xì xào xì xào.”
Bên cạnh dòng suối nhỏ trong núi, hươu con thảnh thơi uống nước, bách thú dựa theo phương thức của mình sinh hoạt, cảnh tượng hoàn toàn yên tĩnh tự nhiên.
Nhưng lúc này Lưu Ngọc cũng không có tâm tình đi thưởng thức sự yên tĩnh này nữa, tâm hồ không ngừng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.
“Sưu sưu!”
Độn quang cắt phá trời cao, vang lên tiếng gió nhỏ bé.
Dần dần con người bắt đầu trở nên ít ỏi, khói bếp xa dần, sau đó là mấy chục dặm cũng không nhìn thấy một bóng người.
“Chính là nơi này!”
Lưu Ngọc dùng thần thức quan sát tất cảnh tượng trong phạm vi mấy chục dặm vào mắt trước một bước, sau đó nhìn cảnh tượng có phần quen thuộc, trên mặt không nhịn được hiện lên một tia vui mừng.
Hắn bay tới phía trên địa động trong ký ức, hơi thu độn quang lại hiện ra thân hình.
Lúc này mặt trời đã lặn, Lưu Ngọc cảnh giác dùng thần thức kiểm tra xung quanh, xác định xung quanh không có sinh linh siêu phàm tồn tại, lúc này mới thi triển “Thuật Độn Thổ” chui xuống lòng đất.
“Phốc!”
Một vầng sáng màu vàng bao vây lấy thân thể, sau đó như con cá nhảy vào trong nước,“bơi” xuống mặt đất biến mất không còn tăm hơi.
Lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ, thi triển pháp thuật trụ cột Ngũ Hành Độn Thuật tự nhiên là vô cùng dễ dàng.
“Bịch!”
Chỉ trong chốc lát, Lưu Ngọc đã xuất hiện ở trong địa động lần trước, hai chân rơi xuống bậc thang dày đặc tro bụi.
“Bịch bịch.”
Lưu Ngọc không quan tâm tro bụi bay tung toé sẽ làm bẩn áo bào đen vốn không nhiễm một hạt bụi, nhanh chóng đi đến vị trí cổ truyền tống trận.
Rất nhanh, cổ truyền tống trận lần trước đã lại xuất hiện trong tầm mắt một lần nữa.
Bởi vì bảo tồn khá tốt, cho nên dù thời gian lại trôi qua hai mươi ba mươi năm, nhưng tòa truyền tống trận khổng lồ này, vẫn giống như chưa từng có chút biến hóa nào.
“Hô!”
Lưu Ngọc dùng một tay sờ truyền tống trận, rốt cuộc trái tim kéo căng như dây cung cũng thả lỏng, không nhịn được hít thở từng ngụm từng ngụm.
Rốt cuộc giờ khắc này áp lực do hai đại thánh địa mang tới cũng tiêu tan hơn nửa.
“Ha ha!”
Nhớ lại biểu hiện của mình trên đường đi, Lưu Ngọc không ngừng cười to.
Tam Đại Thánh Địa là một trong những thế lực cổ lão nhất Trung Vực, từ xưa đến nay một mực chiếm cứ địa vị thống trị, mà hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ.
Từ lúc ý thức được tin tức của bản thân đã bị bại lộ, khả năng chuyện thu được bí bảo từ “Tử Vi di phủ”, giết chết Đạo Nhất thánh tử bị lộ ra ánh sáng, thì loại cảm giác áp bức kia giống như nghẹt thở vậy.
Cho dù là Lưu Ngọc thì khi làm việc cũng không thể tránh được xuất hiện một chút hoảng loạn.
“Thật sự là sống càng lâu, càng không muốn chết!”
Lưu Ngọc cười cười, chậm rãi nói ra.
Theo tình cảnh dần dần trở nên an toàn, thân thể hắn cũng trở nên thả lỏng, lồng ngực phập phồng ở mức độ lớn và tâm hồ cũng từ từ khôi phục yên lặng.
Lưu Ngọc không quan tâm được việc khôi phục trạng thái, lập tức động thủ giải trừ bố trí lần trước lưu lại.
Sau đó cẩn thận từng li từng tí khởi động truyền tống trận, chỉ sợ không cẩn thận sẽ hủy hoại nó.
Dù sao truyền tống trận này cũng đã trải qua mấy chục, thậm chí trên trăm vạn năm thời gian ăn mòn, nhìn qua thì không có gì đáng ngại, nhưng trên thực tế đã cực kỳ yếu đuối.
Nếu như không cẩn thận khiến nó bị hủy hoại, vậy hắn cũng khóc không ra nước mắt.
Chỉ chốc lát sau, bố trí do tu sĩ cổ đại lưu lại, cùng với thủ đoạn lần trước Lưu Ngọc hạ xuống đã được mở ra.
Hắn cẩn thận đổi mấy viên Linh thạch thượng phẩm, hai tay chậm rãi bắt pháp quyết, bắt đầu khởi động toà truyền tống trận này.
“Ong ong!”
Theo mấy chục đạo pháp quyết hạ xuống, toà cổ truyền tống trận phủ đầy bụi bặm này cũng rung động lên, hiện ra chấn động nhỏ bé không thể nhận ra.
Trước tiên các góc cạnh của trận pháp khổng lồ, xuất hiện linh quang yếu ớt.
Từng đạo trận văn lóe lên linh quang cấu thành trận pháp nhỏ bé, vô số pháp trận nhỏ bé tổ hợp lại với nhau, xây dựng thành toàn bộ trận pháp.
Góc viền, tiểu trận pháp, toàn bộ trận pháp…