← Quay lại trang sách

Chương 1951 Ngũ Hành quan

Đoạn đường này lang bạt kỳ hồ, nàng đã thấy qua sự khó khăn của tán tu, thực sự không muốn bị trở thành tán tu.

“Không cần lo lắng.”

“Cho dù Sở quốc không còn, tông môn cũng sẽ không bởi vậy mà huỷ diệt, đừng quên tông môn chúng ta có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn.”

“Khả năng không bằng lúc trước, nhưng không thể nói không có khả năng.”

Lưu Ngọc suy nghĩ một chút, an ủi. …

“Sưu sưu!”

Hai người cẩn thận từng li từng tí phi hành, theo việc dần dần tiếp cận Sở quốc, tâm tình của hai người cũng càng trở nên trầm trọng.

Hai ngày hai đêm qua đi, Lưu Ngọc cũng chính thức tiến vào phạm vi Sở quốc, nhưng cảnh tượng ven đường cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Những công trình từng đại biểu nền văn minh không còn, thay vào đó là dấu vết yêu thú lưu lại, ánh mắt chiếu tới ngoại trừ yêu thú vẫn là yêu thú.

Từ Kim quốc đến Sở quốc, cảnh sắc cũng không biến hóa quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một ít phế tích, những nơi đã từng là căn cứ của Tu tiên giả không còn tồn tại nữa.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy một ít phàm nhân, bị yêu thú coi là lương thực nuôi nhốt.

“Xem ra những năm này, thế cuộc Thiên Nam đã chuyển biến xấu hơn một bước, Thất Quốc Minh đã buông bỏ Sở quốc.”

“Năm đại tông môn ngay cả sơn môn cũng buông bỏ.”

Mấy ngày sau ở bên ngoài sơn môn Nguyên Dương Tông.

Lưu Ngọc chăm chú nhìn Thông Thiên phong đâm thẳng vào mây, ánh mắt đảo qua yêu cầm tùy ý bay múa trên không trung, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Có điều loại biến hóa này, xem như nằm trong dự liệu.

Dù sao trước khi “Kế hoạch Trường An” bắt đầu, Tu Tiên giới Thiên Nam cũng đã xuất hiện xu hướng suy tàn, khi đó tông môn đã cân nhắc kế hoạch dời sơn môn.

Tuy tu sĩ nhân loại giỏi tính kế, nhưng yêu thú cao giai cũng không phải loại bình thường, dưới thực lực chênh lệch tuyệt đối, tất cả kế sách cũng chỉ là cố gắng.

“Chỉ là quân tiên phong của yêu tộc thôi, Sở quốc sẽ không tới mức bị hủy diệt.”

“Không biết cục diện Thất Quốc Minh bây giờ như thế nào?”

Trác Mộng Chân nhìn qua sơn môn cũ của Nguyên Dương Tông, tâm tình cũng rất trầm trọng.

Thanh châu và Kính châu nằm cạnh nhau, bây giờ Nguyên Dương Tông Thanh châu đã không còn tồn tại, khả năng Hợp Hoan Môn Kính châu cũng không thể chống đỡ.

Nếu hai đại tông môn đều rút lui, ba đại tông môn còn lại cũng sẽ vì truyền thừa của tông môn, không có khả năng ngây ngốc kiên trì.

“Phải đi con đường nào?”

Cứ như vậy vấn đề hiện thực này liền đặt ở trước mặt, ngay cả niềm vui khi trở lại Thiên Nam cũng bởi vậy mà biến mất rất nhiều.

“Trước khi Kế hoạch Trường An bắt đầu, liên minh chính đạo, ma đạo và Thất Quốc Minh cũng đã có khuynh hướng liên hiệp.”

“Mặc dù Sở quốc đã luân hãm, nhưng Thất Quốc Minh nhất định vẫn còn, chỉ cần chúng ta một mực phi hành về hướng nam, nhất định có thể trở về về phạm vi thế lực nhân tộc!”

Lưu Ngọc suy tư rất lâu, trầm giọng nói.

“Đi.”

Cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Thông Thiên phong, cùng với Linh sơn của mình là “Thanh Dương phong” hờ hững nói.

Đại thế không thể đổi, dưới tình huống yêu tộc mạnh mẽ, Lưu Ngọc biết trong thời gian ngắn, sẽ không thể lấy lại được mảnh tông môn cũ này.

Trác Mộng Chân gật đầu, sau khi dừng lại ngắn ngủi, hai người lại xuất phát lần nữa.

Thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng.

Quần sơn vẫn là núi kia, chỉ thay đổi chủ nhân mới, sinh linh chiếm cứ nơi đây, đổi từ nhân loại thành yêu thú.

Từ bề ngoài nhìn lên, dường như không có thay đổi gì, nhưng ở trong cảm quan của Lưu Ngọc, cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Trở về không được.

Trác Mộng Chân vẫn chưa từ bỏ ý định, cố ý muốn đi Hợp Hoan Môn nhìn, bởi tiện đường nên Lưu Ngọc cũng không có từ chối.

Kết quả tự nhiên không có bất ngờ gì xảy ra, nơi đây cũng giống như sơn môn Nguyên Dương Tông, sơn môn Hợp Hoan Môn cũng đã người đi nhà trống, trở thành một vùng phế tích.

Tất cả sơn môn của các đại tông môn đều bị chi nhánh bộ tộc yêu thú cao giai chiếm cứ.

Sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê lương của Nguyên Dương Tông và Hợp Hoan Môn, hai người cũng không còn hứng thú đến xem tình huống của ba đại tông môn còn lại nữa.

Hai người một đường hướng nam, cẩn thận tránh né yêu thú cao giai.

Tránh xa những địa điểm mà Yêu Vương tứ giai có khả năng xuất hiện, về phần yêu thú dưới tứ giai thì không có cách nào nhìn ra thủ đoạn của Lưu Ngọc.

Một đường đi nhanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phàm nhân bị yêu thú nuôi dưỡng, nhưng không thấy hình bóng của một Tu tiên giả nào.

Bảy ngày sau, hai người Lưu Ngọc đã rời khỏi phạm vi Sở quốc trong ký ức, mang theo một chút bất an không biết, tiếp tục bay về phía nam.

“Ồ”

Sau khi rời khỏi Sở quốc không lâu, Lưu Ngọc nhìn thấy gì đó trong phạm vi thần thức, trong lòng hơi động khẽ phát ra một tiếng ồ.

“Phu quân, có phát hiện gì sao?”

Vẻ mặt Trác Mộng Chân hơi động, trực tiếp hỏi.

Nàng biết thần thức Lưu Ngọc vượt xa chính mình, có thể phát hiện sớm một vài tình huống, cho nên nàng cũng không bất ngờ đối với việc mình không phát hiện dị thường, mà Lưu Ngọc lại phát hiện trước một bước.

“Sưu sưu!”

Lưu Ngọc không có giải thích, chỉ dùng một tay ôm lấy nữ tử này bỗng nhiên tăng tốc, bay thẳng về bên phải phía trước. …

“Leng keng!”

“Ầm!!”

Trên một vùng bình nguyên, bảy tên tu sĩ Luyện Khí trên người mặc trang phục tông môn, đang khổ sở chống đỡ một đoàn yêu cầm vây công.

Yêu cầm vây công bảy tên tu sĩ tên là “Lam Độc Điểu”.

Lông vũ yêu cầm này có màu lam đậm, có thể so với pháp khí phòng ngự, nắm giữ năng lực phòng ngự rất không tầm thường.

Đồng thời mỏ chim và vuốt sắc đều ẩn chứa kịch độc, nếu tu sĩ cấp thấp nhiễm phải một chút, chỉ trong nửa khắc sẽ đi đời nhà ma.

Mặc dù chỉ là huyết mạch phàm yêu, hơn nữa chi nhánh bộ tộc Lam Độc Điểu này chỉ có hai mươi mấy con, nhưng bắt vài tên tu sĩ Luyện Khí này cũng dễ như ăn cháo, nếu không phải không muốn xuất hiện thương vong quá mức, chỉ sợ đã sớm bắt được.

Thế nhưng cho dù như thế, lấy sự chênh lệch thực lực của hai bên, bảy tên tu sĩ này vẫn lạc cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tại thời điểm bảy tên tu sĩ này cảm thấy sơn cùng thủy tận, trong lòng dần dần tuyệt vọng, bỗng nhiên một cỗ uy thế cường đại bao phủ toàn trường.

Sau đó bọn hắn liền trông thấy, một ngọn lửa màu xanh có uy thế kinh người bỗng nhiên xuất hiện, phân ra mấy chục sợi hỏa diễm bắn về phía Lam Độc Điểu vốn đang đắc ý.

“Cạc cạc!”

Ý thức được tình huống không ổn, hai mươi mấy con Lam Độc Điểu giương cánh muốn trốn, nhưng chỉ trong một hơi, đã bị ngọn lửa màu xanh đuổi theo hóa thành tro bụi.