← Quay lại trang sách

Chương 1974 Hắn không quan tâm(2)

Chấp sự Trúc Cơ râu tóc bạc trắng, tùy ý nhìn thoáng qua, không vui không buồn nói:

“Lưu An, ngụy linh căn tứ hệ.”

“Linh căn thuộc tính hỏa, thủy, mộc, thổ, độ dung hòa linh khí hỏa thuộc tính là ba mươi ba.”

“Lui ra đi.”

Nhưng mà trước mắt là lúc tông môn cần dùng người, ngay cả là tư chất ngụy linh căn, chỉ cần độ dung hòa linh khí không phải quá thấp, cũng có thể đi vào Nguyên Dương biệt viện.

Nhưng thiếu niên với loại tư chất này, nếu như không có bối cảnh nhất định, hơn phân nửa không thông qua được khảo hạch ba năm sau.

Đại khái là sẽ bị biến thành tạp dịch, không có chút nào đáng giá để coi trọng.

Dù sao đại chiến nhân yêu khí thế hừng hực, đệ tử tông môn tử thương thảm trọng, bồi dưỡng ba năm ở biệt viện lại chẳng tổn hao bao nhiêu tài nguyên.

Tốn hao một chút tài nguyên, thu hoạch một tạp dịch cả đời phục vụ cho tông môn, thế nào cũng mua bán có lời.

“Rõ!”

Lưu An hồn bay phách lạc mà hành lễ, ngơ ngác quay về lại đội ngũ.

Biết tư chất của mình là ngụy linh căn, hắn ta không khỏi thất vọng, có loại cảm giác như trời sập xuống.

Lưu gia từ thế hệ “Lưu Dũng”,“Lưu Tư” mà phất lên, từ đó một mạch tiến lên, đã là đại tộc có danh tiếng trong thế tục.

Sơn môn Nguyên Dương tông từ Thanh Châu của Sở quốc di chuyển đến Nguyên quốc, đương nhiên sẽ không hoàn toàn bỏ mặc phàm nhân không quan tâm, dù sao phàm nhân là cơ sở của Tu Tiên Giới.

Mà Lưu gia, may mắn có trên danh sách di chuyển, sau khi di chuyển phát triển cũng thập phần thuận lợi, những năm này lực ảnh hưởng ở thế tục đã tiến thêm một bước.

Làm đại tộc ở thế tục, đương nhiên sẽ không giống như người bình thường, hoàn toàn không biết gì về tồn tại của tu tiên giả.

Lưu gia biết rất nhiều tình báo của Tu Tiên Giới, tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của linh căn đối với một tu tiên giả.

Mà tư chất ngụy linh căn, căn bản đã đoạn tuyệt khả năng Trúc Cơ, cũng sẽ không được môn phái tu tiên bồi dưỡng trọng điểm.

Suy cho cùng cũng chỉ là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, trong lúc nhất thời Lưu An khó nén được cảm giác mất mát.

Ban đầu xiêm y hoa phục, lúc đến được ủng hộ nồng nhiệt, nhưng khi kiểm tra xong linh căn quay lại trong đám người, đã không còn là trung tâm của đám người.

Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, đã bắt đầu hiểu được một ít nhân tình thế thái.

Vốn người người chen chúc, lúc này xung quanh những thiếu niên tư chất linh căn ưu tú kia, lại là đám đông vỗ đuôi ngựa.

Xung quanh, một vài thiếu niên cũng là tư chất ngụy linh căn, nhưng căn cơ nông cạn, vẫn chưa biết đạo thường của Tu Tiên Giới.

Bọn hắn hưng phấn mà trò chuyện với nhau, sắc mặt khó nén được kích động.

“Chí ít bản thân có linh căn, so với những kẻ tới chỗ này, lại vô duyên tiên lộ vẫn tốt hơn.”

Hồi lâu sau, Lưu An tự an ủi mình bằng cách này.

Nhờ vào sự giáo dục tốt của gia tộc, hắn miễn cưỡng đè xuống sự mất mát trong lòng, trên mặt ra vẻ bình tĩnh, thử tiếp nhận kết quả này.

“Quý Triển Bằng, tam linh căn, linh căn thuộc tính kim, thủy, mộc, độ dung hòa linh khí thuộc tính kim bốn mươi hai.”

“Mạnh Tinh Vũ, ngũ linh căn “

Trên quảng trường, thanh âm của chấp sự Trúc Cơ không ngừng vang lên, rõ ràng truyền đến bên tai mỗi người.

Đại đa số thiếu niên đều không có linh căn, chỉ có một số nhỏ thiếu niên có linh căn, mà người của tư chất tam linh căn trở lên, lại chỉ chiếm một số rất ít trong đó.

Trong vô thức, lần trắc linh đại hội đã dần đến hồi cuối.

Vào lúc chấp sự Trúc Cơ râu tóc bạc trắng chuẩn bị kết thúc, phái người đưa thiếu niên phàm nhân trở về, sắp xếp nhân thủ đưa thiếu niên thân có linh căn đến biệt viện, một đạo độn quang chợt từ trên không hạ xuống.

“Nhớ không lầm, đã bốn mười lăm năm không gặp rồi?”

“Không biết Phong sư đệ lần này giá lâm, không biết có chuyện gì?”

Khách sáo vài câu, chấp sự Trúc Cơ phụ trách đệ tử mới nhập môn, chắp tay khách khí nói.

Hắn tuổi tác đã cao tiềm lực đã hết, tu vi cao hơn nhưng trong tông môn không có có chỗ dựa, không dám đắc tội Phong sư đệ đến từ Thanh Dương trưởng lão nhất hệ.

“Vưu sư huynh, Phong mỗ lần này đến, quả thật có một chuyện muốn nhờ sư huynh.”

Nói xong, Phong sư đệ nhìn thoáng qua Lưu An trong đám người, bắt đầu dùng thần thức truyền âm.

“Cái này “

Nghe vậy, Vưu sư huynh thuận ánh mắt của đối phương nhìn sang, trong nháy mắt liền nhớ lại tư liệu của Lưu An, không khỏi có chút khó khăn.

“Phong sư đệ, việc này không phù hợp môn quy, chỉ e là không tiện xử lí lắm.”

Trên mặt Vưu sư huynh lóe lên một tia khó xử, cân nhắc mở miệng nói.

Trong lòng của hắn không khỏi âm thầm suy tư về quan hệ của vị Phong sư đệ này với tên thiếu niên kia.

Có điều là tư chất ngụy linh căn, muốn một bước đã trở thành đệ tử nội môn, xác thực rất không dễ an bài, làm trái môn quy của tông môn.

Nếu như truyền ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất không tốt.

Nghe vậy, Phong sư đệ lại mặt không biểu tình, tiếp tục truyền âm nói:

“Vưu sư huynh khó xử, tại hạ đều hiểu.”

“Có điều là việc này, chính là Ngũ sư huynh tự mình sắp xếp, sư huynh sẽ không bị một chút ảnh hưởng nào!”

“Sau khi chuyện thành công, Ngũ sư huynh sẽ không quên sự hỗ trợ của Vưu sư huynh.”

Nói ra Ngũ Thừa Ân, trong giọng nói của Phong sư đệ, hàm ẩn một tia uy hiếp.

Mặc dù tu vi thấp hơn một tiểu cảnh giới, nhưng thái độ lại hết sức cường thế.

“Ngũ Thừa Ân!”

Nghe được cái tên này, con ngươi Vưu sư huynh co rụt lại.

Mặc dù trong đôi mắt già nua của Kim Đan kỳ, Ngũ Thừa Ân chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng ở trong mắt rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ của tông môn, người này không phải là hạng người bình thường.

Là người trong Thanh Dương trưởng lão nhất hệ, tu sĩ Trúc Cơ rất được coi trọng.

Mà thế lực của Thanh Dương trưởng lão nhất hệ, có chừng bốn tên trưởng lão Kim Đan, thuộc về tồn tại mà Trúc Cơ bình thường tuyệt đối không thể đắc tội.

Cứ việc tiềm lực đã hết thọ nguyên không nhiều, nhưng Vưu sư huynh lại không thể không cân nhắc sự tình này, tuyệt đối không thể đắc tội Ngũ Thừa Ân.

Bằng không đợi không đến lúc thọ tận chết đi, chèn ép sẽ tới rất nhanh.

Nguyên nhân chính là như thế, đối mặt với sư huynh cao hơn tu vi, Phong sư đệ mới có lực lượng cường thế.

Hắn, không quan tâm.

Bất kể là Vưu sư huynh trước mắt, hay là rất nhiều đệ tử mới, đều hoàn toàn không để vào mắt.

Thanh Dương trưởng lão tự mình mở miệng, hết thảy vấn đề đều không là vấn đề!

Có điều là dính đến đời tư của trưởng lão, những cái này tự nhiên không cần thiết phải nói ra.

“Nếu như là ngũ sư huynh tự mình mở miệng, tự nhiên tất cả đều dễ nói chuyện.”

“Phong sư đệ yên tâm, ta sẽ lập tức an bài.”

Thần sắc biến ảo liên tục, trong lòng Vưu sư huynh chán nản thở dài, nhưng vẫn là miễn cưỡng vui cười đáp ứng.