Chương 1976 Thí nghiệm đan dược
Dạng dụ hoặc này, những tu sĩ phổ thông đã đến mạt lộ nhưng lại không cam lòng, làm sao có thể cự tuyệt?
Dù cho đại đa số người đầu óc thanh tỉnh, chỉ có số cực ít người lựa chọn báo danh, nhưng lấy số lượng tu sĩ phổ thông của Tu Tiên Giới đến xem, số lượng vẫn vô cùng khả quan, không thiếu đối tượng phối hợp thí nghiệm.
Liều một phen, xe đạp biến thành mô-tơ!
Nói không chừng, cái kẻ “May mắn” kia chính là ta thì sao?
Ánh mắt đảo qua bảy người, Phong sư đệ mặt không biểu tình, trầm mặc khống chế phi thuyền.
Tuổi lớn rồi, dù cho có Trúc Cơ đan khả năng Trúc Cơ thành công cũng nhỏ, cho nên bảy người này tuổi tác đều đã dưới bốn mươi.
Tu vi mặc dù không cao, nhưng vẫn còn có hi vọng tiến thêm một bước.
“Khen thưởng này, sao mà dễ lấy được chứ?”
“Ba năm trôi qua, hai mươi tám nhóm tu sĩ trước, hiện tại không một người sống!”
“Đừng bảo là thí nghiệm thành công rồi ban thưởng, liền ngay cả khen thưởng khi thành công sống sót, trước mắt chưa một người nào nhận lấy.”
Nghĩ đến thủ đoạn của Thanh Dương trưởng lão, Phong sư đệ lạnh cả tim, nhịn không được tay chân phát lạnh.
Có điều là những cái này, tất nhiên không thể nói ra được.
Là “Đối thủ cạnh tranh” của nhau, đám người trên thuyền ngay từ đầu chỉ đơn giản giao lưu vài câu xong thì không còn tâm tình mở miệng.
Tu sĩ tham dự “thí nghiệm Địch Hồn đan”, lai lịch không giống nhau.
Hoặc là tán tu âu sầu thất bại, hoặc là tạp dịch Nguyên Dương tông muốn vượt cấp.
Có điều là lấy thế lực của Lưu Ngọc bây giờ, cũng không thiếu tu sĩ nguyện ý phối hợp, cho nên không cần khai thác đến thủ đoạn “Tự nguyện trên hình thức ép buộc”, chỉ là dùng đan dược mà tu sĩ phổ thông không cách nào cự tuyệt được mà dụ hoặc.
Bên trên phi thuyền im ắng, trầm mặc bay về mục đích.
Ước chừng nửa canh giờ, Thanh Dương phong sinh cơ bừng bừng, đã xuất hiện trong tầm mắt của đoàn người. …
“Đệ tử Phong Hàn, cầu kiến Thanh Dương sư thúc.”
Hạ xuống dưới sườn núi, một đường đi bộ đi vào vào động phủ trên đỉnh núi, Phong Hàn kích thích trận pháp sau đó chắp tay lớn tiếng nói.
“Ầm ầm “
Một hơi về sau, cửa đá động phủ chậm rãi mở ra.
Thấy thế, Phong Hàn xe nhẹ đường quen, dẫn bảy tên tu sĩ Luyện Khí lần lượt đi vào động phủ.
“Bái kiến Thanh Dương trưởng lão, đệ tử mang ứng cử viên lần này tham gia thí nghiệm đến.”
“Những tu sĩ này, đều tự nguyện báo danh, nguyện ý phối hợp với thí nghiệm của sư thúc.”
Sau khi hành lễ cung kính, người này lập tức bẩm báo nói.
“Vãn bối bái kiến Thanh Dương chân nhân.”
Kim Đan chân nhân ở trước mặt, bảy tên tu sĩ Luyện Khí rất có ánh mắt, cũng nhao nhao hành lễ theo.
Tạp dịch, chính xác mà nói cũng không tính là đệ tử Nguyên Dương tông, chỉ là công cụ cả đời phục vụ cho tông môn, cho nên miệng nói “Chân nhân” cũng không sai.
Không được yêu thích, đừng tùy tiện bấu víu quan hệ, làm không tốt còn là tai họa.
“Không tệ.”
“Xuống dưới lĩnh một bình “Xích Nguyên Đan” đi.”
Đảo qua bảy đối tượng thí nghiệm, thấy bọn họ đều nhục thân hoàn hảo tứ chi còn nguyên, Lưu Ngọc nhẹ gật đầu tương đối hài lòng, thuận miệng nói.
“Đa tạ sư thúc ban thưởng!”
“Đệ tử cáo lui.”
Nghe được Xích Nguyên Đan, trong mắt Phong Hàn xẹt qua vui mừng, cảm giác sư thúc không muốn nhiều lời, lập tức cáo lui đi ra.
Xích Nguyên Đan là tinh phẩm trong đan dược nhị giai hạ phẩm, vô cùng hữu hiệu đối với việc tăng tu vi của Trúc Cơ sơ kỳ, thích hợp nhất là với tu sĩ tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính.
Chẳng qua bình thường cũng là có tiền mà không mua được, Trúc Cơ phổ thông rất khó có được một bình trong tay.
“Luôn luôn hách dịch đàn áp cũng không được, chỉ có ân uy cùng thi hành một lúc để cho nếm được ngon ngọt, mới có thể điều động kẻ dưới làm việc tích cực được.”
Lưu Ngọc thu hồi ánh mắt, tùy ý chỉ một người tu sĩ, thậm chí không hỏi tính danh, đã dẫn vào trong phòng thí nghiệm.
Về phần sáu người còn lại, thì dưới sự hướng dẫn của Văn Thải Y quy củ đợi ở nguyên chỗ.
“Phù - “
Theo đại môn của phòng thí nghiệm khép lại, sáu người âm thầm thi nhau thở dài một hơi.
Tiếp xúc gần với tu sĩ Kim Đan, dù cho tiền bối không có ác ý, thân thể bọn họ cũng sẽ phát run theo bản năng.
Giống như là cừu non yếu đuối, bỗng nhiên xuất hiện ở bên miệng mãnh hổ, cho dù mãnh hổ đã ăn no chưa có dục vọng công kích, vẫn sẽ nhịn không được mà sợ hãi. …
Nói là phòng thí nghiệm, kỳ thật chỉ là một gian phòng không lớn không nhỏ.
Dù sao thí nghiệm “Địch Hồn đan”, thường có tu sĩ không chịu nổi dược lực mà chết, những căn phòng khác Lưu Ngọc cũng sẽ thỉnh thoảng sử dụng, không để một phòng cố định nhiễm xúi quẩy, tùy ý mệnh danh là phòng thí nghiệm.
“Địch Hồn đan” hoàn chỉnh, mặc kệ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để duy trì, tu sĩ Luyện Khí cũng không có khả năng chịu được.
Cho nên Lưu Ngọc giảm bớt lượng dùng linh thảo linh dược, dựa theo đó mà thu nhỏ tỉ lệ các loại linh thảo, mới đạt tới mức độ tu sĩ Luyện Khí có thể thừa nhận được trên lý luận.
Loại phương pháp này dù khó khăn, nhưng với tạo nghệ của hắn đã gần đến luyện đan tông sư, còn miễn cưỡng có thể làm được.
Đương nhiên, bên trong quá trình cũng không thiếu được mấy chục đối tượng thí nghiệm hi sinh.
Lần này kẻ may mắn đầu tiên được chọn, là một người dáng dấp có phần xấu xí, tán tu Tam Giác Nhãn tu vi ở Luyện Khí tầng bốn.
“Âm khí và oán khí thật nặng!”
Đại môn khép lại, Linh giác cảm ứng được âm khí nhàn nhạt bên trong gian phòng, tán tu Tam Giác Nhãn giật mình trong lòng.
Loại âm khí trình độ này, đã đạt tới điều kiện để sinh ra âm hồn, đủ để thúc đẩy sinh trưởng ra Lệ quỷ tương đương với Luyện Khí đại viên mãn.
Mặc dù đối với tu sĩ Kim Đan không tính là gì, nhưng hắn chỉ là tiểu tu Luyện Khí, đi vào trong phòng nháy mắt cũng cảm giác thập phần khó chịu.
“Cái này “
Tán tu Tam Giác Nhãn ánh mắt quét qua, đã nhìn thấy vết máu khắp nơi trên mặt đất, đáy mắt hiện lên sợ hãi thật sâu.
Vết máu trên mặt đất hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc mới hoặc cũ, có chút rất mới, giống như vừa lưu lại trước đây không lâu.
“Ô ô -!”
Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy âm hồn kêu rên.
Trong từng tiếng kêu rên, trộn lẫn oán niệm và hận ý mãnh liệt, cùng với không cam lòng khi tiên đạo chưa thành.
Tiến vào phòng thí nghiệm, Lưu Ngọc đi thẳng tới một cái bồ đoàn ngồi xuống, đối với tràng cảnh bên trong căn phòng như không nghe thấy.
Dù sao trước mắt “Địch Hồn đan” vẫn chỉ là giai đoạn thí nghiệm, luyện chế ra đan dược, bản thân hắn cũng không biết hiệu quả đến cùng như thế nào.
Loại đan dược này bị tu sĩ sử dụng, chết thiên kì bách quái là điều bình thường.
Bạo thể mà chết, tẩu hỏa nhập ma, Nguyên Thần sụp đổ vân vân, Lưu Ngọc đã sớm nhìn lắm thành quen.
“Ngồi đi.”
Một đạo thanh âm uy nghiêm đạm mạc, truyền vào trong tai Tam Giác Nhãn đang tâm thần hoảng hốt, để người này lấy lại tinh thần.
“Vâng, Thanh Dương tiền bối.”
Lấy lại tinh thần, tán tu Tam Giác Nhãn rón rén, vội vàng đi đến bồ đoàn đối diện ngồi xếp bằng.