Chương 2021 Tử Hồng chân quân
Từ Kim Đan trưởng lão đến đệ tử ngoại môn, đều cởi bỏ quần trắng áo trắng, thay những bộ trang phục sắc màu tươi mới.
Không khí vốn nặng nề do cái chết của Thiên Phong, cứ vậy mà hóa hư không.
Tuy rằng cảm tạ Thiên Phong tổ sư che chở, nhưng thứ cấp Nguyên Anh vẫn là quá đỗi xa vời với các đệ tử, đối với họ là xa xôi không thể với tới.
Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ, cả đời cũng chưa chắc có thể có cơ hội gặp mặt lão tổ một lần.
Trong tư tưởng của đại đa số đệ tử, có một vị Nguyên Anh lão tổ trấn giữ như trước, tông môn vẫn vững vàng như Thái Sơn.
Chỉ có một ít tu sĩ Kim Đan, ý thức rõ ràng được chênh lệch giữa tân tấn Nguyên Anh cùng Nguyên Anh lâu năm, đối với điều này rất lo lắng.
Ở Tu Tiên Giới Thiên Nam, tu sĩ Kim Đan miễn cưỡng cũng được coi là cao tầng, có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ cao hơn, cho nên cũng biết được tình cảnh tông môn đang gặp phải.
Tu sĩ Kim Đan, ở Nguyên Dương Tông thuộc về hàng “cổ đông”, đãi ngộ cao hơn đệ tử Luyện Khí và Trúc Cơ chấp sự, mỗi năm đều có được kha khá tài nguyên từ tông môn.
Cho nên không cần mở miệng, tuyệt đại đa số Kim Đan trưởng lão, đều sẽ tự mình giữ gìn lợi ích tông môn, cũng đặc biệt quan tâm đến tình cảnh tông môn.
Ngoài mặt bọn họ vui vẻ cười nói, tích cực chuẩn bị cho đại điển Kết Anh, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ, lo lắng lão tổ liệu có chịu được áp lực không.
Dù sao thời gian tu luyện của “Thanh Dương chân quân” mới chỉ chưa đến ba trăm năm mà thôi.
So với các chân quân khác, trải qua mấy trăm năm tu hành, nhìn thế nào cũng thấy quá mức nông cạn.
Trong phạm vi năm trăm dặm sơn môn Nguyên Dương Tông, giữa những tòa Linh sơn xinh đẹp, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng.
Tất cả những điều này, đều là vì “Thanh Dương chân quân” ngưng kết Nguyên Anh. …
Trên đỉnh Thông Thiên phong, nơi vách núi Thiên Phong tọa hóa.
Lưu Ngọc một thân áo đen, khoanh tay đứng yên lặng chăm chú nhìn về nơi phương xa, mặc cho gió núi gào thét, thổi qua y phục bay phấp phới.
Con ngươi đen nhánh như mực, lấp lánh ánh sáng lý tính.
Bởi vì tuổi Trúc Cơ, Kim Đan, Ngưng Anh của hắn so với đại đa số tu sĩ đều vô cùng trẻ, cho nên gần ba trăm năm trôi qua, hắn vẫn có dáng vẻ như một thanh niên.
So với khi mới hai mươi tuổi, vẻ ngoài không có chút thay đổi nào.
Chỉ là bởi vì tu luyện “Tinh Thần chân thân”, khí chất toàn thân phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất, trở nên nam tính, độc đoán và đầy hung hãn.
Hắn có thân hình cao lớn bất thường, làn da màu đồng, cơ thể thon gọn theo tỷ lệ vàng, cơ bắp như được làm từ đồng đổ vào sắt, trong đó ẩn chứa thần lực có thể so sánh với giao long.
Loại khí chất này, nếu không kiềm chế sẽ có cảm giác tồn tại mãnh liệt trong không gian, làm người khác dễ chú ý đến sự tồn tại của Lưu Ngọc.
Thông Thiên phong tọa lạc ở trung tâm sơn môn, dựa vào thần thức mạnh mẽ ba trăm bốn mươi dặm, hắn đã có thể thu hết vào trong mắt tình hình của tông môn.
Trong phạm vi thần thức bao phủ, tuyệt đại đa số đệ tử tông môn, đều lộ ra nụ cười vui vẻ đã lâu.
Một tu sĩ Nguyên Anh ra đời, cho dù đối với bất cứ thế lực nào, đều là truyện quan trọng.
Ở thời đại hỗn loạn này, không có việc gì được đánh giá cao hơn việc gia tăng sức chiến đấu.
Tông môn vẫn có Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, điều này có nghĩa là chỉ cần không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, cơ bản sẽ có tai họa ập lên đầu.
Đợi đại chiến nhân yêu kết thúc, bọn họ cũng có thể an tâm tu luyện như cũ.
Như thế này không đáng vui mừng sao?
Có điều ảnh hưởng từ cái chết của Thiên Phong sở dĩ có thể nhanh chóng nhạt đi, vẫn là bởi vì phúc lợi đãi ngộ gia tăng.
Nguyên Dương Tông trước khi chuyển đi, đệ tử ngoại môn mỗi nửa năm hoàn thành một lần nhiệm vụ, mỗi tháng đều có thể nhận năm khối Linh Thạch cùng với mấy viên đan dược đối ứng tu vi cảnh giới từ tông môn.
Mà sau khi rời đến Nguyên quốc, tài nguyên cho giáo phái kiểm soát, từ số lượng đến chất lượng, đều không còn được như trước.
Vì thế đãi ngộ năm khối Linh Thạch một tháng, lập tức bị cắt giảm mỗi tháng chỉ còn ba khối, phát đan dược cũng theo đó giảm bớt.
Vào ba ngày trước, Lưu Ngọc đã hạ mệnh lệnh, tăng đãi ngộ của đệ tử nội, ngoại môn, khôi phục Linh Thạch mỗi tháng phát ra đến bốn khối.
Linh Thạch tới tay gia tăng, bọn họ vô cùng vui vẻ, cũng trông chờ thêm vài phần vào tương lai, dù sao đây cũng là lợi ích thực sự.
“Không tồi.”
Thần thức quét qua, trông thấy bầu không khí tông môn lúc này, trên mặt Lưu Ngọc hơi mỉm cười.
Phúc lợi đãi ngộ của tất cả các đệ tử tông môn đều khôi phục một ít, hao phí kỳ thật cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Cho dù không có thu vào bất cứ khoản nào, dựa vào số lượng Linh Thạch dự trữ có trong bảo khố của tông môn mà nói, cũng đủ để chống đỡ trăm năm.
Dù sao đãi ngộ của Kim Đan trưởng lão, Trúc Cơ chấp sự, từ đầu đến cuối đều không chịu ít nhiều ảnh hưởng, mà một vài đệ tử cấp thấp lại có thể tiêu phí bao nhiêu?
Càng không nói đến Nguyên quốc, cũng có không ít điểm tài nguyên, đạt tới thu chi cân bằng cũng không khó.
Mà khống chế tông môn, có Tiên Phủ thúc Linh thảo, phương pháp Linh thảo có được thực sự quá nhiều, cũng không dễ dàng bị phát giác sự bất thường.
Ví dụ như dùng chính Linh Thạch của tông môn, mua Linh thảo, đan dược… từ chỗ của mình.
Tiên Phủ thúc Linh thảo có hao phí cực thấp, cho dù không đề cập đến “thu mua giá cả” tăng giá, ít nhất cũng là một khoản lợi nhuận khổng lồ gấp mười lần!
Với số lượng của Nguyên Dương Tông, hiện tại nếu hắn cần Linh Thạch, hoàn toàn không cần đi ra ngoài bán.
Có thể trực tiếp tiêu hóa trong nội bộ tông môn, nhẹ nhàng thực hiện đôi bên cùng có lợi.
Chấp chưởng tông môn, tuy rằng cứ cách một khoảng thời gian lại phải dành ra tinh lực để giải quyết các tạp vụ, nhưng nhìn chung lợi vẫn nhiều hơn hại.
Nếu không thiếu Linh Thạch, tác dụng của Linh Thạch sẽ giảm đi rất nhiều, Lưu Ngọc cũng không ngại chi tiêu một ít, tăng đãi ngộ của đệ tử tông môn.
Sĩ khí tăng lên, cũng có không ít chỗ tốt, ít nhất nếu ngày sau phải sưu tập một tài nguyên nào đó, hiệu suất làm việc của tu sĩ ở dưới cũng tăng lên không ít.