Chương 2062 Quyết sách tàn nhẫn
Bởi vì cho dù thực lực cao cường, cũng không có khả năng các phương diện hoàn toàn không có khuyết điểm.
Một khi xảy ra tình huống bất trắc, năng lực chống cự với chuyện ngoài ý muốn thấp hơn mấy người tạo thành đoàn đội nhiều.
Loại tình huống này, tu sĩ hành động một mình cũng chỉ có thể tận lực bổ sung các phương diện thiếu khuyết, không thể lưu lại nhược điểm rõ ràng, muốn thành một người thì tương đương với một đoàn đội.
Nhưng tu sĩ có thể làm được loại trình độ này lác đác không có mấy.
Trên chiến trường đại lãng đào sa*, một mình hành động có thể ở tiền tuyến sống sót năm năm, cho dù là người vô cùng xuất chúng trong những người cùng cấp, bất kể là tiềm lực thực lực đều không phải là tu sĩ phổ thông có thể so sánh.
*Một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sóng lớn cuốn trôi cát đá. Nó là ẩn dụ cho việc được thử thách và lựa chọn trong một cuộc đấu tranh khốc liệt.
Dưới Tiên Thành to lớn, chỗ cửa thành mấy đội ngũ sắp xếp, tu sĩ đơn độc hành động chỉ là rất ít.
Trên người bọn họ, thường thường đều mang theo sát khí lạnh thấu xương, cho dù là tiểu đội tu sĩ nhân số chiếm cứ ưu thế, nhìn về phía những kẻ đó trong ánh mắt cũng đầy vẻ kiêng kị.
Đứng trên tường thành cao hơn ba mươi trượng, Lưu Ngọc thu một màn này vào đáy mắt, yên lặng nhìn chăm chú từng tu sĩ cấp thấp.
Từng có lúc, hắn cũng là một thành viên trong đó.
Nhưng từ khi mở ra Tiên Phủ, hai trăm, ba trăm năm lên lên xuống xuống, cuối cùng bắt đầu có được lựa chọn toàn lực.
Sau khi Tiên Phủ mở ra, không chỉ vận mệnh Lưu Ngọc phát sinh biến hóa, ngay cả từng tu sĩ có tiếp xúc, vận mệnh cũng theo đó mà chệch hướng quỹ tích vốn có.
Tỉ như những vong hồn của những thủ hạ kia, tỉ như từng thị thiếp.
Lưu Ngọc giống như là có thể vặn vẹo hết thảy “Lỗ đen”, phàm là sinh linh từng có tiếp xúc với hắn, tuyến vận mệnh đều sẽ vặn vẹo và chếch đi.
“Mặc dù từng là một thành viên trong đó, nhưng bây giờ là Chân Quân cao quý, hết thảy đều đã hoàn toàn khác biệt.”
“Chân Quân giống như ta vậy, không còn loại kiên nhẫn để mà đi lắng nghe tâm nguyện của con kiến hôi.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc thu hồi suy nghĩ.
Giờ khắc này, trên tường thành Chân Quân chân nhân chậm rãi, cùng với tu sĩ cấp thấp muôn hình muôn vẻ dưới tường thành, tạo thành khác biệt rõ ràng.
Mặc dù đều là trận doanh nhân tộc, nhưng bởi vì vị trí cấp độ khác biệt, tựa như thân ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. …
“Trong phạm vi hai vạn dặm, phân bố tám cái căn cứ cỡ lớn cùng với chín mươi sáu cái tiểu căn cứ cỡ trung, đều thuộc địa phận hạt quản lý của Hạo Nguyệt Tiên Thành.”
“Còn về từng gia tộc tu tiên, hoặc là cứ điểm tiểu môn tiểu phái thì khó mà tính toán.”
“Các bộ của yêu tộc thực lực quá mức cường đại, yêu thú dưới yêu tu điều khiển hung hãn không sợ chết.”
“Mặc dù tiến công nhiệt liệt, nhưng cũng đã hiện ra xu thế chậm rãi hạ xuống, nhưng tình thế trước mắt như rất không lạc quan như cũ.”
“Bên trong phạm vi tầm mắt của bản thành, căn cứ phòng thủ áp lực kinh người, hơn nửa đều phát tới tin tức thỉnh cầu tiếp viện.”
“Vãn bối không dám tự chủ trương, thỉnh Mặc Mai tiền bối chủ trì đại cục.”
Hạo Nguyệt Tiên Thành phụ trách cân đối người các nơi, là một nam tu Kim Đan tóc trắng xoá vẻ già nua hiện rõ, lão nhanh chóng nói tin tức cơ bản một lần, cung kính xin chỉ thị.
Mặc dù là “Thành chủ” trên danh nghĩa, có thể quyết định rất nhiều chuyện, nhưng một vài đại sự chân chính lại không có quyền quyết định, tỉ như phái ra tu sĩ tiếp viện từng căn cứ.
Người này tuổi tác đã cao, đã không có tiềm lực tiến thêm một bước, cho nên mới bị thế lực phụ thuộc sung quân đến tiền tuyến, trở thành “Con rơi” trên thực tế.
Lão chỉ muốn an ổn trải qua tuổi già, càng sẽ không tùy tiện làm quyết định.
Vừa dứt lời, lực chú ý của tất cả tu sĩ, đều đặt ở trên người Mặc Mai Chân Quân.
Trấn thủ Hạo Nguyệt Tiên Thành, dù sao cũng là nhiệm vụ của nàng này, căn cứ vào ước định ba người Lưu Ngọc chỉ là cần bảo vệ an toàn.
Về phần việc vặt vãnh khác, không có nghĩa vụ cũng không có hứng thú đi quản.
Vốn ngoại trừ Mặc Mai, còn có hai vị Chân Quân, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ lần này.
Nhưng bởi vì Huyền Băng Cung ra tay, đối với hai người Mặc Mai này cũng không tin tưởng gì, hoài nghi hai người là người của “Nam Cung Thiên”.
Cho nên chỉ là duy trì hòa bình ngoài mặt, thực tế không giao lưu quá nhiều.
Ỷ vào phe mình có bốn vị Chân Quân, nàng vẫn luôn nắm quyền quản lý Hạo Nguyệt Tiên Thành trong tay, không cho hai người kia cơ hội quyết định những chuyện trọng đại.
Đối mặt bọn người Lưu Ngọc thực lực cao cường, hai vị Chân Quân kia cũng rất thức thời, không hề có ý tứ miễn cưỡng nhúng tay vào sự vụ Tiên Thành.
“Thỉnh cầu tiếp viện?”
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Mai Chân Quân lóe lên, chợt cúi đầu trầm tư, không lập tức mở miệng.
Ánh mắt của nàng yếu ớt, nhìn tu sĩ cấp thấp ở cửa thành ra ra vào vào, trong mắt hiện lên mấy phần do dự.
Nhưng mấy phần do dự này, cuối cùng vẫn bị đạm mạc thay thế.
Bảy tám hơi thở sau, Mặc Mai Chân Quân thản nhiên nói:
“Không nên hành động thiếu suy nghĩ, liên quan tới chuyện tiếp viện, bản tọa tự có sắp xếp.”
“Không có mệnh lệnh của bản tọa, tu sĩ trấn thủ Hạo Nguyệt Thành, không được tự điều động ra ngoài một người nào!”
Sau thời gian do dự ngắn ngủi, trên mặt nàng chỉ còn lại đạm mạc và bình tĩnh.
Hiển nhiên, nàng đã ra quyết định của nàng.
Cấp thấp mạo muội nhúng tay vào đấu pháp cấp cao, không có gì khác so với tự mình tìm chết cả, hơn nữa ảnh hưởng tạo thành cũng vô cùng có hạn.
Nhưng tiến công không phát huy được tác dụng, phòng thủ lại còn có chút tác dụng.
Bằng vào trận pháp hộ thành mà thủ, cũng có thể tăng cường không ít lực phòng ngự của Tiên Thành, cam đoan độ an toàn của Tiên Thành là mức cao nhất.
Dưới tình huống như vậy, tu sĩ thủ thành tất nhiên càng nhiều càng tốt.
“Cái này.”
“Thỉnh Mặc Mai tiền bối hiểu rõ, các căn cứ lớn tình hình chiến đấu giằng co, tình thế đã là hết sức khẩn cấp.”
“Nếu như tiếp viện trễ, hậu quả kia.”
Nghe vậy, Kim Đan thành chủ phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.
Nhưng ý nghĩ vừa chuyển động, mặt lão vẫn lộ vẻ khó xử nói.
Kim Đan thành chủ không có quyền trực tiếp phái ra viện binh, nhưng có chức trách nói rõ ràng sự tình.
Nếu như không nói rõ ràng, dẫn đến căn cứ bị chiếm, sẽ gánh vác một bộ phận trách nhiệm rất lớn.