← Quay lại trang sách

Chương 2064 Ma Hỏa bình cảnh

Lão cũng không phải sinh lòng thương hại, chỉ là nghĩ cùng mình từng cũng là tu sĩ cấp thấp, nhớ tới những cái số kiếp được an bài rõ ràng, cho nên hơi hơi xúc động thôi.

“Ồ?”

“Hoàng Mi đạo hữu hẳn là không đành lòng?”

“Chỉ cần đạo hữu mở miệng, thiếp thân cũng không phải là không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra được.”

Ánh mắt lóe lên, Mặc Mai Chân Quân cười nói tự nhiên.

Một vài tu sĩ cấp thấp, dù cho số lượng số hơn trăm ngàn, thời khắc mấu chốt cũng kém hơn tác dụng của một vị Chân Quân.

Nàng đương nhiên sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ mà chọc giận đồng đạo, dù sao an nguy tự thân còn phải dựa vào đối phương.

“Không, không, không.”

“Hoàng mỗ cũng không ý này, chẳng qua chỉ là một vài tu sĩ cấp thấp thôi.”

“Đạo hữu mới là Chân Quân trấn thủ thành này, Hoàng mỗ đương nhiên sẽ không qua mặt.”

Hoàng Mi Chân Quân nhịn không được cười lên, khẽ lắc đầu thuận miệng nói.

“Như thế là tốt, an nguy của thiếp thân, còn muốn dựa vào ba vị đạo hữu.”

Mặc Mai Chân Quân chắp tay, trịnh trọng nói với ba người.

Lúc này, sau một hồi giãy giụa, mặt trời cuối cùng cũng biến mất ở đường chân trời, màn đêm hoàn toàn bao phủ bầu trời và đại địa.

Có điều là trận pháp tường thành sáng lên linh quang, vẫn khiến cho bốn người vẫn đứng ở khu vực hoàn toàn sáng rực.

Về phần bên ngoài Hạo Nguyệt Tiên Thành thì tràn ngập một mảnh hắc ám vô minh.

Bên trong hắc ám, tiếng thú gào liên tiếp.

Dăm ba câu của Nguyên Anh Chân Quân, vận mệnh ngàn vạn tu sĩ cấp thấp đã chú định!

“Đâu có đâu có, chúng ta là đồng đạo, theo lẽ phải “Giúp đỡ cho nhau”.”

“Nếu như Mặc Mai đạo hữu cảm thấy băn khoăn, thù lao kia sao lại không thêm một chút?”

Khách khí một câu, Hoàng Mi Chân Quân ngay thẳng nói.

Lời vừa nói ra, trong mắt mấy người đều lộ ra ý cười.

Mặc Mai mỉm cười, tận lực lướt qua cái đề tài này, nói đến chuyện khác.

Đại giới để mời ba vị Chân Quân xuất thủ, cho dù là nàng cũng vô cùng xót của.

Dù sao có đan phương có thể luyện chế đan dược, cũng phải có Linh thảo Linh dược mới được.

Mặc Mai cũng chỉ có một viên”Hoàn Chân Đan”, vốn muốn giữ lại để bản thân sử dụng lúc xung kích Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không phải nguy cơ vô cùng cấp bách, bất kể như thế nào cũng sẽ không lấy ra.

“Theo trạng thái nhân yêu đại chiến trước mắt, có lẽ không bao lâu, trận chiến tranh tác động đến toàn bộ Tu Tiên Giới này sẽ kết thúc.”

Nói tới chủ đề nhân yêu đại chiến, nói đến trận chiến tranh này kéo dài khi nào mới kết thúc, Lưu Ngọc nói ra cái nhìn của mình.

“Đúng vậy, hẳn là không bao lâu nữa, chúng ta liền có thể khôi phục tự do.”

Thất Quốc Minh cách mỗi mấy chục năm lại giao nhiệm vụ một lần, Hoàng Mi Chân Quân hơi nhíu lông mày rồi lại lập tức giãn ra.

Tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, nhóm Chân Quân cơ bản đã không cố kỵ gì, không có quy tắc gì có thể trói buộc, chỉ có quy củ của tam đại liên minh còn có thể thoáng trói buộc một chút.

Dù sao trong tam đại liên minh, đều có Hóa Thần Thần Quân tồn tại.

Mà lại liên hiệp chống cự yêu tộc, cũng phù hợp với lợi ích của tất cả tu sĩ nhân loại, thu hoạch được đại đa số đồng đạo Nguyên Anh ủng hộ.

Dưới loại tình huống này, bọn hắn cũng không có khả năng ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của Thất Quốc Minh, nếu không chính là đoạn tuyệt khắp cả Tu Tiên Giới Thiên Nam.

“A Di Đà Phật.”

Không Chiếu lão tăng niệm phật một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đại từ bi, dường như là đang siêu độ những tu sĩ nhân tộc đã chết kia.

“Hi vọng như thế đi.”

“Chỉ mong yêu tộc không nên được voi đòi tiên, nếu không đại chiến tiếp tục, tông môn chúng ta đều muốn thương cân động cốt.”

Mặc Mai nhẹ lắc đầu.

Làm môn phái lấy đan đạo đặt chân, đệ tử Đan Đỉnh Tông so với tu sĩ tầm thường, xác thực giàu có hơn một chút.

Có điều là cũng không am hiểu đấu pháp, gặp loại chiến tranh quy mô lớn này thương vong rất là thảm trọng.

Đương nhiên, trong miệng vài người “Rất nhanh” cũng chỉ là tương đối.

Đối tu sĩ Nguyên Anh tới nói, thời gian hai ba mươi năm cũng chỉ là một lần bế quan mà thôi, quả thực xem như rất nhanh.

“Đã nuốt gần một phần ba cương vực của liên minh, cho dù là khẩu vị yêu tộc có lớn hơn, cũng nên thỏa mãn được rồi.”

“Địa bàn lớn như thế, đã đủ để bầy yêu tộc kia sinh sống được rồi.”

Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Bản chất yêu tộc phát động thú triều, cũng là muốn thu hoạch được càng nhiều không gian sinh tồn, cùng với “Khai cương khuếch thổ” của nhân tộc bản chất cũng không khác nhau.

Đứng trên hai của góc độ đại chủng tộc, trên bản chất không có gì đúng sai.

Nuốt vào một khối địa bàn lớn như thế, không có gì bất ngờ xảy ra yêu tộc hẳn là đã thỏa mãn, cần phải tốn thời gian tiêu hóa.

Nếu như muốn một lần hủy diệt Tu Tiên Giới Thiên Nam, không thể nghi ngờ sẽ kích thích tất cả tu sĩ cùng chung mối thù, yêu tộc Thiên Nam cũng sẽ không dễ chịu.

Tính mệnh yêu thú cấp thấp, yêu tộc cao tầng có lẽ không thèm để ý.

Nhưng yêu tu cấp cao đã có được trí tuệ cao cấp, bọn hắn cũng sợ chết, bản thân càng không muốn chết.

Mà lấy phương thức nước ấm nấu ếch xanh chậm rãi chiếm đoạt, tu sĩ nhân loại sẽ rất khó mà chân chính đoàn kết, dạng yêu tu này thương vong cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Dù sao con đường Thiên Nam liên thông với Trung Vực đã đoạn tuyệt, mà lấy tình thế vi diệu trước mắt của Trung Vực, xác suất cứu viện Thiên Nam cũng cực thấp, hoàn toàn có thể từ từ đến từng bước một.

Cuộc chiến nhân yêu khi nào kết thúc, bốn người tự phát biểu cái nhìn của chính mình.

Lập tức, trao đổi xong về việc xử lý ra sao với những uy hiếp thì ai nấy tự mình trở về động phủ nghỉ ngơi.

Đề phòng chuẩn bị yêu tộc đột nhiên tập kích, trong thời kỳ chiến tranh hộ thành đại trận của Hạo Nguyệt Tiên Thành, từ đầu đến cuối đều ở trạng thái mở ra phân nửa.

Có điều là thường ngày tự có Kim Đan Trúc Cơ duy trì trận pháp vận hành, không cần Nguyên Anh Chân Quân lúc nào cũng ở đây. …

Nơi ở của Lưu Ngọc ở Hạo Nguyệt Tiên Thành là một toà dinh thự chiếm diện tích cực lớn.

Đình đài lầu các, núi nhỏ, sông nhỏ v. v… đầy đủ mọi thứ, phương diện cảnh sắc không thể bắt bẻ.

Nhưng thành này phẩm giai linh mạch khá thấp, phương diện cần cung ứng lại quá nhiều, nồng độ linh khí kém xa động phủ tông môn.