← Quay lại trang sách

Chương 2081 Đạo hữu, xin dừng bước!

Lúc này, Ngao Lâm trong lòng sinh ra hối hận tột cùng, ý thức được sai lầm của bản thân.

“Nếu như chẳng phải nóng lòng chứng minh mình, lựa chọn thấy được thì thôi, kết cục sẽ có khác biệt hay không?”

Giờ này khắc này, nàng nhớ tới một vài lão tiền bối khuyên bảo, đối với loại hành vi thấy được thì thôi này này, đột nhiên có loại cảm giác hoàn toàn thấu hiểu.

“Chúng ta khó mà biết được, đối thủ đến tột cùng thực sự là quả hồng mềm, hay là lão âm ẩn tàng cực sâu!”

Yêu này chỉ có thể trơ mắt nhìn quang ảnh to lớn màu xanh phi tốc tới gần.

“Vù vù - “

Chớp mắt ba mươi dặm, Lưu Ngọc khống chế Tinh Vân thể, một tay nắm Ngao Lâm Yêu Anh trong tay.

Lập tức thành thục đánh ra mấy trăm đạo pháp quyết, rơi vào trên Yêu Anh lớn chừng năm tấc.

Sau một khắc, yêu này liền mất đi ý thức, thế giới trước mắt rơi vào hắc ám quen thuộc.

Hắc ám này, khả năng chính là vĩnh viễn!

Tinh Vân thể xoay người lại bên cạnh, Lưu Ngọc lấy ra mấy tờ linh phù, trực tiếp dán đầy Yêu Anh lục sắc, rồi mới để vào hộp ngọc thu vào nhẫn trữ vật.

Đến đây trận chiến mở màn đã thắng lợi, vững vàng bắt được một vị Yêu Vương tứ giai!

“Phù - “

Hắn thở dài một hơi, lúc này giải trừ Thanh Dương Tinh Vân.

Pháp tướng, Tinh Vân thể có thể phát huy uy năng cao hơn, tự nhiên không có khả năng không có đại giới.

Loại trạng thái này, tiêu hao không nhỏ với pháp lực khí huyết, là một gánh nặng không nhỏ, Lưu Ngọc cũng không có khả năng duy trì thời gian quá dài.

“Nếu không có Phá Bại Kiếm, thật sự là đã bị chạy thoát, dù sao mình không có khả năng Nguyên Anh xuất khiếu đuổi theo.”

“Một trận chiến này, xem như là kết thúc mỹ mãn.”

“Trái ngược với Chân Quân Yêu Vương sơ kỳ, thực lực mình quả thực đã vượt qua rất nhiều, nhưng muốn bắt được trung kỳ, chỉ sợ còn có chút khó khăn.”

“So sánh với kịch chiến sinh tử, lúc trước “Luận bàn” ở đại điển Kết Anh, chỉ có thể nói là thường thôi.”

Lồng ngực có chút chập trùng, Lưu Ngọc xoay chuyển ánh mắt, nhìn cảnh đại địa phía dưới khắp nơi hoang tàn.

Nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng lấy mấy khối huyết nhục lớn nhất của Yêu Vương Ngao Lâm bỏ vào trong túi.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, những khối thịt nát kia lúc này không để ý tới.

Xem như là tiện nghi cho những yêu thú dã thú trong sơn dã, cái này đối với bọn chúng mà nói, cũng là một trận cơ duyên không nhỏ.

Vội vàng xử lý chiến trường một lát, Lưu Ngọc lấy ra cổ bảo “áo choàng Tử Điện” khoác lên, trong nháy mắt kích phát đến trình độ lớn nhất.

“Vù vù - “

Một cái chớp mắt tiếp theo, hắn liền hóa thành một đạo độn quang tím xanh, hoả tốc bay về phía nam.

“Mặc Mai đạo hữu, ngươi nhất định phải kiên trì đấy!”

“Tu vi Lưu mỗ có thể nhanh chóng tăng lên hay không, đều dựa vào đạo hữu đó!”

Đấu pháp biến đổi bất ngờ, từ bắt đầu đến kết thúc, kì thực chỉ là mười mấy hai mươi hơi thở mà thôi.

Từ lúc “Hạo Nguyệt Đãng Yêu trận” bị phá, đến lúc Yêu Anh Ngao Lâm bị phong ấn, toàn bộ quá trình cũng không vượt qua ba mươi hơi thở.

Đấu pháp giữa cao giai, nếu như không để lại lối thoát, thắng bại thường thấy rõ ràng trong một cái chớp mắt.

Đương nhiên, một phe có thể hay không giữ lại một phe khác hay không, đây lại là một vấn đề khác.

Song phương đều không xuất ra toàn lực, gặp chiêu phá chiêu chỉ là một cái quá trình, tình huống như vậy tất nhiên là ngoại lệ.

“Vù vù - “

Một đạo độn quang xanh tím vạch phá bầu trời đêm, giữa mấy hơi thở đã vượt qua khoảng cách một hai trăm dặm, lần nữa bay qua không trung của Hạo Nguyệt Tiên Thành, tiến vào bên trong phạm vi thần thức của từng vị Chân Quân Yêu Vương.

Trong lúc phi độn, Lưu Ngọc nhìn xuống dưới.

Ngắn ngủi chừng ba mươi hơi thở mà thôi, toà hùng quan này của nhân tộc, tiết điểm trọng yếu của Thất Quốc Minh, đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Từ dáng vẻ trật tự ngay ngắn, một phái văn minh, trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Lọt vào trong tầm mắt, đều là thân ảnh của vô số yêu thú yêu cầm, tiếng thú gào liên tiếp.

Ngược lại thân ảnh tu tiên giả trở nên vụn vặt lẻ tẻ bị bao phủ trong thủy triều yêu thú đang cuộn trào mãnh liệt mà tới.

Cho dù thời gian mới trôi qua chừng ba mươi hơi thở, nhưng tu sĩ cấp thấp đã tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại một vài kẻ còn đang khổ cực kiên trì.

Nhưng bọn hắn, lại khó mà tìm tới con đường phía trước.

“Hận hận hận!!!”

Có tu sĩ hai con ngươi vằn vện tia máu, trên mặt thần sắc bi phẫn đan xen, trước khi chết phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc.

“Ầm!!!”

Lập tức thiêu đốt pháp lực ầm vang tự bạo, bên trong một trận Linh quang chói mắt, bộc phát uy năng trước nay chưa từng có, đồng quy vu tận với mấy con yêu thú.

Tu tiên giả tâm cao khí ngạo, mắt thấy không có hi vọng sống sót, có mấy người nguyện ý táng thân trong miệng yêu thú chứ?

Mà theo Chân Quân Yêu Vương rời đi, yêu tu tam giai không có gì ngăn cản cũng từ bốn phương tám hướng vây quanh mà đến.

Tình cảnh của Tu sĩ Kim Đan, ngược lại là tốt hơn một chút, lúc này còn có hơn phân nửa vẫn còn sống sót.

Có điều là đối mặt với yêu tu số lượng gấp mấy lần mình, cầu con đường sống vẫn vô cùng gian nan, cuối cùng không biết có bao nhiêu người có thể trốn được một mạng.

Trong bầu trời đêm, Lưu Ngọc quan sát mà đi.

Chỉ thấy Linh quang thuộc về tu tiên giả, đã từ số lượng gần một vạn, sắp hạ xuống chưa tới một ngàn, đồng thời còn đang tan biến với tốc độ cực nhanh.

Mỗi một đạo Linh quang biến mất, đều đại biểu cho một tu sĩ nhân tộc đã an nghỉ tại đây.

Tiên Thành chỉ còn đổ nát thê lương, tu tiên giả còn sót lại bi phẫn đan xen, trên chiến trường mỗi một tu sĩ, đều đang giãy giụa khổ sở.

Tiên lộ tàn khốc, có thể vì vậy mà thấy được chút ít.

Ngước mắt thấy tan hoang!

Trông thấy một màn này, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.

Suy nghĩ rồi hắn vẫn là đưa tay phải ra, cách không đánh ra một chưởng về phía dưới, phóng xạ ra thanh quang óng ánh khắp nơi.

Khô Uy!

Thanh quang bao phủ hơn mười dặm, phàm là yêu thú yêu tu bị chiếu rọi đến, yêu lực, thần thức, lực lượng đều hạ xuống mấy thành, thực lực bị suy yếu toàn diện.

Mà tu tiên giả, thì không nhận ảnh hưởng này.