← Quay lại trang sách

Chương 2092 Ước hẹn năm năm(4)

Hiển nhiên, nàng muốn duy trì liên hệ lâu dài với ba người.

Trải qua chuyện này, Mặc Mai ý thức được không ít vấn đề.

Trong Tu Tiên Giới càng thêm hỗn loạn này, chỉ có thực lực của bản thân, mới đáng tin nhất.

Về phần cái khác, lực ảnh hưởng của luyện đan tông sư gì đó, vào thời khắc mấu chốt tác dụng không thể nói không có, chỉ có thể nói là vô cùng có hạn.

Có điều là thực lực tăng lên, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

So sánh với Huyền Băng Cung, Đan Đỉnh Tông rõ ràng yếu hơn không chỉ một bậc, dù cho liên thủ với “Lăng vân phái”, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.

Mặc Mai vô cùng cần mấy tên có thể tại thời khắc mấu chốt, làm đồng đạo viện thủ.

Mà ba người Lưu Ngọc từng có một lần hợp tác sâu, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.

Nguyên nhân chính là như thế, nàng mới nguyện ý bỏ qua một chút lợi ích, nói ra hứa hẹn thấp hai thành so với giá thị trường.

Linh đan Tứ giai, hai thành lợi ích cũng đã cực kì khả quan.

“Có câu nói này của Mặc Mai đạo hữu, Hoàng Mi ngày khác nhất định đến nhà cầu đan.”

“A Di Đà Phật, nếu như thế lão nạp liền không khách khí.”

Nghe vậy, Hoàng Mi Không Chiếu mặt lộ ý cười, thi nhau biểu thị về sau nhất định đến nhà bái phỏng, cũng có ý duy trì đoạn quan hệ này.

Hàn huyên vài câu, ba người đi ra khỏi phòng nghỉ.

Ngay lúc sắp ra khỏi cửa, một đạo thần thức truyền âm bỗng nhiên xuất hiện, khiến cơ thể Lưu Ngọc hơi khựng lại.

“Thanh Dương đạo hữu, chớ quên ngươi ước định của ta!”

Bên tai, âm thanh Mặc Mai vang lên.

Sóng thần thức rõ ràng như thế, Hoàng Mi Không Chiếu tự nhiên có thể phát giác.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra ý cười có chút mập mờ, nhưng bước chân không ngừng rất nhanh rời phòng.

“Ước hẹn năm năm sao?”

Nhận được truyền âm, Lưu Ngọc có chút ngoài ý muốn.

Vốn cho là chỉ là thuận miệng nói, dù sao lúc tiến hành giao lưu là lúc “Thanh Dương Tinh Vân” vẫn đang nhìn chăm chú.

“Mặc Mai đạo hữu yên tâm, Lưu mỗ nhất định đúng hẹn mà tới!”

Hơi suy nghĩ, Lưu Ngọc truyền âm trả lời, chợt thân thể khẽ động, tiếp tục đi ra ngoài lầu các.

Dù sao phương diện luyện đan, hắn quả thực gặp được bình cảnh, muốn đột phá còn phải cần một khoảng thời gian, tiến hành luyện tập nhiều hơn.

Nếu như có thể mặt đối mặt giao lưu với một luyện đan tông sư, nói không chừng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Đối phương là luyện đan tông sư thành danh đã lâu, Lưu Ngọc tự nhiên nguyện ý khiêm tốn thỉnh giáo, hơn nữa cũng có thể giao lưu trao đổi kinh nghiệm tu luyện.

“.”

Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Trong mắt Mặc Mai lóe lên vẻ suy tư.

Tài nguyên có hạn, mà nhu cầu khuếch trương thế lực là vô hạn, cho nên việc xung đột là không thể tránh né.

Căn cứ vào nguyên nhân này, bất kể là Huyền Băng Cung và Đan Đỉnh Tông, Lăng Vân Phái, hay là Nguyên Dương tông và Hợp Hoan Môn, quan hệ với nhau đều dường như đã mặc định.

Trừ phi, một phương nguyện ý nhường ra địa bàn và tài nguyên, ngồi nhìn một phương khác dần dần lớn mạnh.

Ví dụ có thể cân nhắc đã sớm chứng mình, làm như thế sẽ chỉ làm một phương khác càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng qua là tử vong mãn tính mà thôi!

Sau việc này, tam đại tông môn Ba quốc, có thể nói là hoàn toàn vạch mặt.

Hơn nữa lần này cửu tử nhất sinh, Mặc Mai không có khả năng thờ ơ với cái này, nhất định phải hung hăng đánh trả biểu hiện ra thái độ.

Có thể đoán được sau khi kết thúc nhân yêu đại chiến, xung đột sẽ kịch liệt như thế nào, nàng nhất định phải chuẩn bị sớm. …

Nguyên quốc.

Sơn môn Nguyên Dương tông, động phủ Thông Thiên Phong.

Không ở lâu ở Ngũ Hành quan, tụ hội kết thúc Lưu Ngọc liền cưỡi truyền tống trận trở về tông môn.

Đại sảnh động phủ, hắn ngồi ngay ngắn ở chủ vị.

Trên bàn bên cạnh, đặt vào một chén Linh trà nóng hổi, thị nữ trưởng Văn Thải Y đứng hầu tại sau lưng.

Mà ba thị thiếp, Nghiêm Quần Nhi, Giang Thu Thủy, Kỷ Như Yên, thì đứng thẳng trong đại sảnh.

Ba nữ nhân này, đều đã là trưởng lão thực quyền của tông môn, ở mức độ nào đó đại biểu ý chí của Lưu Ngọc.

Lúc này, đang báo cáo tình huống tông môn mười năm nay.

“Khởi bẩm lão tổ, tông môn và toàn bộ Nguyên quốc, thế cục lúc này đại thể cũng đã dần dần bình ổn.”

“Bởi vì bản tông thay đổi lão tổ, mà sinh ra sóng gió của nhất hệ, đã dần dần chìm xuống.”

“Sau khi kết quả của Ngũ phái luận bàn truyền ra, trong Nguyên quốc không có bất kỳ thế lực nào dám có nghi ngờ.”

Giang Thu Thủy một thân trường bào tím nhạt, dáng người có lồi có lõm báo cáo.

Nàng vẽ móng tay màu tím sậm, làm nổi bật làn da trắng nõn, càng lộ vẻ yêu dị tuyệt mỹ, khiến cho người ta rất dễ dàng miên man bất định đối với tác dụng của đôi tay này.

Địa vị và môi trường có thể thay đổi tính khí con người, theo cảnh giới Lưu Ngọc tăng lên, quyền lực Giang Thu Thủy cũng càng lúc càng lớn.

Đến lúc này, đã phụ trách chưởng khống nội vụ cả cái tông môn.

Nhận quyền lực tẩm bổ, khí chất nàng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, giữa cử chỉ có loại uy nghiêm khoan thai.

Tự nhiên liền bộc lộ uy thế trưởng lão thực quyền lôi lệ phong hành, khiến người nhìn mà phát khiếp.

Lương tháng đến tay Luyện Khí đệ tử, lên tới Kim Đan trưởng lão ngũ phụng, đều bị nữ nhân này quản lý.