Chương 2103 Sợ làm ô nhục tiên tử! (5)
Có thể đoán được, thời gian đạt tới tứ giai, lại muốn rút lại ngắn hơn một năm.
“Sau lần này, cường độ nhục thân lại tăng lên không ít.”
“Tiếp tục chịu ảnh hưởng của phóng xạ Nguyên Anh, đoán chừng khoảng ba mươi lăm năm là có thể chính thức đạt tới tứ giai.”
“Hơn nữa cái cỗ “Nguyên Âm chi lực” này, còn có hơn phân nửa chưa luyện hóa, đợi đến khi luyện hóa xong lại có thể rút ngắn thêm nhiều thời gian.”
Cảm thụ đan điền phong ấn một cỗ Nguyên Âm chi lực lớn, có thu hoạch ngoài ý muốn này, tâm tình Lưu Ngọc không khỏi rất tốt.
Chính vì nguyên nhân như thế cho nên hắn mới sảng khoái đáp ứng.
Bằng không, nếu đắc tội Huyền Băng Cung, bất kỳ Chân Quân nào cũng đều phải cân nhắc một chút.
Nhận lợi ích sẽ làm việc, ở góc độ nào đó mà nói, Lưu Ngọc so với những lão quái nói không giữ lời kia, đúng là đáng tin cậy hơn rất nhiều.
“Bịch bịch “
Giữa dư vị suy tư, tiếng bước chân rất nhỏ bỗng nhiên từ một bên truyền đến.
Mặc Mai đẩy rèm châu ra, liên tục bước nhẹ từ xa đến gần.
Chỉ là có khi, hàng lông mi dài của nàng nhíu nhẹ một cái khó có thể nhận ra, tư thế đi hơi có chút “Kỳ quái”, giống như là liên lụy đến thương thế.
Nhưng nàng này điềm nhiên như không có việc gì, lại ngồi trở lại bàn đối diện.
Mặt ngoài, biểu hiện Mặc Mai bình tĩnh như không có việc gì.
Nhưng hai gò má nàng là hai vòng đỏ ửng say lòng người, hay là nói vừa mới đây đã phát sinh những thứ gì.
Da thịt tuyết trắng, cũng sáng rỡ hơn hồi nãy rất nhiều, sáng bừng lên như có ánh nắng chiếu vào.
“Thiếp thân không cầu gì khác, chỉ là hy vọng thời điểm nguy cấp, Thanh Dương đạo hữu có thể làm viện thủ.”
“Huyền Băng Cung lòng lang dạ thú, trải qua chuyện Hạo Nguyệt Thành về sau, hoàn toàn không cần thể diện nữa.”
“Đại chiến nhân yêu kết thúc, tất có hành động “
Mấp máy môi hồng, Mặc Mai Chân Quân nhẹ nói.
Trải qua mới “Luận đạo”, biết được thực lực chân chính của đối phương trong vô thức nàng đã không còn nắm hết quyền chủ động về phía mình.
“Tiên tử yên tâm, chỉ cần không nguy hiểm cho tính mạng, Lưu mỗ sẽ hết sức nỗ lực.”
Nhẹ nhàng hớp một ngụm Linh trà, Sắc mặt Lưu Ngọc có vẻ hơi chăm chú mà cam kết.
Có lần đầu tiên vui sướng hợp tác, lần thứ hai, lần thứ ba cũng liền nước chảy thành sông.
Linh thảo linh dược Hỗn Nguyên đan, Hoàn Chân đan, Ngưng Chân đan, hắn vẫn muốn từ chỗ Mặc Mai lấy được, lúc này tự nhiên miệng đầy đáp ứng.
Về phần viện thủ, đến lúc đó lại xem tình huống thế nào.
Chỉ cần không phải quá mức nguy hiểm, không gặp phải đối thủ không cách nào chiến thắng, Lưu Ngọc không ngại tuân thủ ước định.
“Ừm.”
Mặc Mai nhẹ nhàng gật đầu, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc, chân chính có một chút thân cận.
Tiếp xúc da thịt mặc dù chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng cũng không phải bất kỳ tu sĩ nào đều có tư cách tiếp cận nàng.
Thanh Dương tấn thăng không lâu, ngay vào lúc ngũ phái luận bàn tạo nên tiếng vang kinh người, phía sau càng là chém giết Yêu Vương Ngao Lâm.
Loại biểu hiện này, dù cho là Mặc Mai trước đây tâm cao khí ngạo, trong lòng cũng không khỏi không bội phục.
Chính vì tán thành tiềm lực, Mặc Mai mới nguyện ý hi sinh một chút lợi ích giao hảo, cũng không để ý tiếp xúc da thịt, nộp ra cái Nguyên Âm chi lực hai trăm năm này. Nếu như đổi lại là một tu sĩ khác, loại chi phí này e là quá khủng bố.
Đối với Chân Quân mà nói, tiếp xúc da thịt chỉ là tô điểm, đương nhiên sẽ không thời thời khắc khắc nghĩ đến loại chuyện này.
Cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi lập trường bản thân.
Sau đó, hai người lại bắt đầu nghiên cứu thảo luận luyện đan tâm đắc và tu luyện tâm đắc.
“Tu luyện Nguyên Anh sơ kỳ, mấu chốt ở chỗ.”
Trong lầu các cổ hương cổ sắc, thanh âm Mặc Mai đứt quãng vang lên.
Chỉ là so sánh với một ngày trước, mơ hồ thiếu đi mấy phần cường thế, nhiều hơn mấy phần yếu đuối mềm mại.
Đảo mắt lại là nửa ngày trôi qua, lần giao lưu này dần dần đến hồi cuối.
Nghĩ đến “Nguyên Âm chi lực” trong đan điền, Lưu Ngọc có chút không kịp chờ đợi trở về luyện hóa, thấy thời gian không sai biệt lắm liền đứng dậy chắp tay nói:
“Không để ý, đã gần hai ngày trôi qua.”
“Trong môn còn có chuyện quan trọng, xin thứ cho Lưu mỗ không thể ở lâu, cáo từ!”
Nghe vậy, Mặc Mai nhẹ nhàng gật đầu, cùng đứng dậy đưa tiễn.
“Nếu như đan đạo lại gặp khó khăn, Thanh Dương đạo hữu lúc nào cũng có thể tới.”
“Thiếp thân lúc nào cũng đợi, nhất định biết gì nói nấy!”
Bên ngoài dinh thự, Mặc Mai hai tay ôm ngực, mắt sáng ngời nói.
Hai gò má nàng lúc này còn lưu lại một chút đỏ ửng, đuôi lông mày khóe mắt lơ đãng bộc lộ chút phong tình, trong lời nói tựa hồ có thâm ý khác.
“Có lời ấy của tiên tử, Lưu mỗ đến lúc đó nhất định sẽ quấy rầy!”
Nhẹ nhàng gật đầu, Lưu Ngọc thoải mái trả lời.
Vừa dứt lời, ánh mắt hai người giao nhau nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không nói gì.
Lần nữa vừa chắp tay, pháp lực Lưu Ngọc nhất chuyển, liền hóa thành một đạo độn quang màu xanh đằng không mà lên.
“Vù vù “
Độn quang lóe lên, dường như trong chớp mắt, liền thành một cái điểm nhỏ ở chân trời.
“Linh thảo linh dược tới tay, giải quyết nghi nan khi luyện đan, tất cả khó khăn đều đã dọn sạch.”
“Tiếp sau đây, chính là luyện chế đan dược tăng cao tu vi.”
“Hi vọng nhiệm vụ Thất Quốc Minh, sẽ không hạ xuống nhanh như vậy.”