Chương 2112 Luyện Thể tứ giai!
Chỉ thấy sau lưng Lưu Ngọc, một đạo tinh khí chi trụ to mấy trượng phóng lên tận trời, trùng trùng điệp điệp uy áp bát phương.
Một cái như nước chảy sông lớn, vô cùng sung mãn sinh cơ và sức sống.
Tinh khí như sông!
Bên trong như hổ gầm gió hú, mỗi một tấc máu thịt của thân thể Lưu Ngọc, cũng rung động với tần suất cực cao nhưng lại nhỏ bé không thể nhận ra.
Hắn nhìn như ngồi ngay ngắn bất động, kì thực mỗi phút mỗi giây, đều đang lấy pháp lực rèn luyện thân thể.
Huyết nhục xương cốt mỗi một hơi thở đều bị rèn luyện đánh hơn hàng chục hàng trăm lần.
Hấp thu lượng lớn linh lực, lại trải qua công pháp rèn luyện, huyết nhục trở nên càng thêm ngưng thực.
Tu vi Luyện Thể vốn đã trì trệ không tiến, lần nữa có tinh tiến một chút xíu, chậm rãi rảo bước tiến lên tầng cao hơn.
Cường độ chỉnh thể nhục thân, đều đang chậm rãi kéo lên cao, phát sinh một loại biến đổi kỳ diệu.
Cùng lúc đó, trong đan điền Lưu Ngọc.
Nguyên Anh màu xanh vốn đang uể oải ngồi xếp bằng, giờ phút này sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc, một đôi tay nhỏ có chút mập mạp bóp lấy pháp quyết.
Nguyên Anh bản nguyên vô cùng trân quý trong nháy mắt đã tiêu hao hết một phần nhỏ, hóa thành vô số đạo Linh quang màu xanh sáng chói cực điểm.
Từng tia từng sợi Linh quang màu xanh, không bị huyết nhục xương cốt trở ngại, trong nháy mắt liền chiếu rọi đến mỗi một góc nhục thân.
Cho đến cuối cùng của nhục thân, mới bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Nguyên Anh vốn là tồn tại tầng thứ cao hơn, thông qua “Tinh khí thần” ở giữa liên hệ, có thể gián tiếp ảnh hưởng đến trạng thái thân thể, khiến cho toàn bộ nhục thân đều chậm rãi tăng lên.
Lúc này không tiếc tiêu hao Nguyên Anh bản nguyên, càng gia tốc hơn sự thay đổi của nhục thân.
“Ầm “
Ngoại giới, thể nội Lưu Ngọc mơ hồ truyền ra tiếng long ngâm hổ gầm.
Ở vào giữa khoảng tồn tại và không tồn tại, phương diện thần thức và nhục thân đều không thể quan sát, ở giữa như có như không vang lên một đạo đại đạo thần âm.
Ngay lúc này, khí chất toàn thân hắn lại một lần nữa biến đổi.
Tựa như cảm giác áp bách từ hung thú Hồng Hoang lập tức tăng lên gấp nhiều lần, tựa hồ trước mắt người ngồi xếp bằng không phải là một tu sĩ, mà là một vị Yêu Vương tứ giai.
“Tư tư”
Gần như ngay lập tức sau tia sáng lóe lên trong một thoáng, tiếng vang to lớn như rạn nứt long môn, sấm sét ầm vang, xen lẫn một thanh âm xương cốt sinh trưởng nhỏ nhặt nhưng rõ ràng dị thường vang lên.
Âm thanh này, mặc dù nhỏ bé khó có thể nhận ra, nhưng lại rõ ràng khác thường, giống như trực tiếp xuất hiện trong Nguyên Thần.
“Ầm!!!”
Theo âm thanh này vang lên, tựa như đột phá một giới hạn nào đó, uy thế xung quanh Lưu Ngọc tăng vọt lên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, hoàn toàn vượt qua cực hạn của tầng thứ ba, bước tiến lên tầng cao hơn.
“Rạn nứt”
Thân hình ban đầu cao chín trượng cũng đột phá giới hạn ban đầu, tăng vọt lên một tấc, chính thức đạt tới con số kinh người mười trượng.
Đồng thời nhờ vào sự gia tăng uy thế, nó vẫn đang từ từ tiếp tục lớn lên.
Dưới tác dụng của Tụ Linh Trận tứ giai, linh khí thiên địa trong phạm vi trăm dặm đều bị hấp dẫn, từ từ tụ lại về phía Thông Thiên Phong.
Cuối cùng bị Tụ Linh Trận “bắt được” đổ vào trong phòng luyện công, cùng với linh khí phóng ra từ hàng ngàn vạn viên Linh Thạch, biến thành làn sương mù đậm đặc đủ mọi màu sắc.
Theo việc đột phá diễn ra, làn sương mù ngũ sắc ban đầu tương đối bình tĩnh bắt đầu chen lấn, xô đẩy lao vào thân thể cao mười trượng.
Rất nhanh, hình thành một cơn bão linh lực.
Nhưng vẫn hoàn toàn không gây được bất cứ ảnh hưởng nào đến thân ảnh ngồi xếp bằng kia, ngược lại bị thôn phệ hấp thu một cách dễ dàng.
Lúc này Lưu Ngọc, giống như một lỗ đen nuốt chửng mọi thứ, bất kỳ linh khí nào cũng không từ chối.
Linh khí ngoại giới với tốc độ không đổi tràn vào, hàng chục vạn viên Linh Thạch thượng phẩm bên trong liên tục phóng thích linh khí, nhưng do hắn tiếp tục hấp thu nên cơn bão linh khí vẫn duy trì ở mức độ nhất định.
Mười trượng một tấc, mười trượng năm tấc, mười một trượng.
Nhờ có nguồn “chất dinh dưỡng” dồi dào, thân thể của Lưu Ngọc không ngừng lớn lên, theo thời gian trôi qua trở nên ngày càng vĩ đại hơn. …
“Kia là hướng Thông Thiên Phong à?”
Ngay khi Tụ Linh Trận tầng tứ mở ra, các đệ tử trong phạm vi mười dặm xung quanh lập tức phát hiện được dòng xoáy linh khí trong không gian, lần lượt quay đầu nhìn về hướng Thông Thiên Phong.
Mặc dù ở cách xa vài chục dặm, nhưng chỉ cần tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ trở lên cũng có thể dễ dàng cảm nhận được chuyển động này.
Tụ Linh Trận tầng tứ mở ra ảnh hưởng cực kỳ lớn, linh khí trong phạm vi trăm dặm đều bị dẫn động.
Hầu hết thời gian, các tu sĩ tu luyện bằng cách đả tọa Luyện Khí, nên rất nhạy cảm với dao động linh khí.
Loại dao động to lớn này, không thể tránh khỏi sự quan sát của thần thức và linh giác.
Chính vì phạm vi ảnh hưởng quá lớn, có thể ảnh hưởng đến việc tu luyện hàng ngày của đệ tử trong tông môn, nên trong tình huống bình thường, Tụ Linh Trận tầng tứ sẽ không được mở ra một cách tùy tiện.
Lần mở ra gần đây nhất là lúc Lưu Ngọc xung kích bình cảnh Nguyên Anh.
Còn đối với việc tu luyện hàng ngày ở giai đoạn sơ trung kỳ, chỉ cần linh mạch Thông Thiên Phong cũng đủ đáp ứng rồi, tự nhiên không cần ảnh hưởng trong phạm vi quá lớn.
“Chẳng lẽ Thanh dương tổ sư tu vi lại có tinh tiến?”
“Nhưng tổ sư mới đột phá Nguyên Anh hơn 40 năm, tốc độ này quá nhanh rồi, chắc không phải đâu?”
Nhìn về phía Vân Tiêu linh sơn cao vút chọc trời, trong mắt một vị Trúc Cơ chấp sự lóe lên vẻ nghi ngờ.